Friday, January 30, 2015

Thối

Thối của mẹ bị đau chim. Em kêu đau mỗi lần đi đái. Mẹ nghe mà như đứt từng khúc ruột. Nếu mẹ có ở nhà, mẹ sẽ ôm chim của em thơm lấy thơm để và nựng em cho em đỡ đau. Mà nếu mẹ có ở nhà thì chắc là em sẽ không bị đau chim, vì mẹ sẽ vệ sinh chim của em sạch sẽ hàng ngày.

Dấu hiệu đó thì chứng tỏ em bị viêm đường tiết niệu rồi. Thương em của mẹ quá. Nhìn thấy mẹ khóc, em dặn mẹ, nếu có thương thì chỉ thương thôi, mẹ không được khóc. Anh Hai đệm thêm, mẹ khóc rứa thằng Thối cũng chưa khỏi ngay được mà ba cha con thêm lo. Anh Hai của mẹ nói giống mẹ như đúc. Nhưng mẹ không thể nín được. Nhìn con kêu đau chim mỗi khi đái thì làm răng mà chịu nổi. Vài bữa mẹ về mẹ sẽ đền cho các con những ngày tháng xa mẹ, những ngày tháng thiếu sự chăm sóc của mẹ, những ngày tháng thiếu sự an ủi, vỗ về, nựng nịu của mẹ. Còn 4 tháng nữa thôi, các con cố gắng chăm ngoan, học giỏi để mẹ có sức lực học tiếp nhé.

À, hôm nay, Thối của mẹ tự nhận mình là thằng Béo. Chú méc ba là anh Hai không chơi với Béo nữa. Yêu chú quá trời!

Mẹ yêu 2 con của mẹ không búc nào tả xiếc đó, biếc hông?

Mẹ đã sai khi không yêu cầu ba ở nhà. Mẹ mạnh dạn hơn một tí nữa, k ngại ba một tí nữa, ... Mẹ đáng trách quá phải không Thối của mẹ. Cứ nói ra, ba có vùng vằng khó chịu thì kệ ba chứ có sao đâu, Thối hè. Nếu hôm nay ba ở nhà, con sẽ được khám sớm hơn, sẽ dùng thuốc sớm hơn và sẽ không đau hơn như tối nay. Mẹ đau như đứt từng khúc ruột. Mẹ sai rồi đúng không con. Mẹ bất lực quá!
Nếu mẹ ở nhà thì thế nào Thối nhỉ. Thối sẽ được mẹ ôm nâng niu cả ngày, chăm thằng chim cho Thối và Thối sẽ hết đau. Thối xin lỗi thằng chim cho mẹ nhé. Bảo với hắn là mẹ yêu và nhớ hắn lắm, nhớ chưa Thối.


Thursday, January 29, 2015

Du ký mùa Đông 2014 ở Âu Châu (7 - Budapest)

Rút kinh nghiệm ở Vienna, mình đặt phòng ngay từ trước thông qua tờ rơi ở ks. Chỗ ở may mắn là cũng dễ tìm và gần Metro. Phòng gồm 8 giường, 4 giường ở dưới và 4 giường ở trên gác xép. Lúc 2 đứa tới thì đã có 4 cậu và 2 cô ở trong phòng. Đang check in thì một chú đi ra dặn mình "cô phải nhớ thử thử Palinka shot". Mình ớ người hỏi Palinka là gì thì được cô lễ tân bảo đó là một loại rượu đặc biệt chỉ có ở Hungary. Check in xong, đọc được tờ quảng cáo đi du thuyền trên sông Danube vào buổi tối nên 2 con tranh thủ lượn lờ, ăn tối và lên tàu lúc 10h tối.

Đi du lịch thì có rất nhiều thứ cần khám phá, trong đó không thể thiếu là ẩm thực. Đi bộ một quãng thiệt xa, đến được nhà hàng mà nghe Lễ tân quảng cáo là vừa sang trọng nhưng vừa rẻ. Cứ theo tinh thần cũ mà xử lý, mình hỏi phục vụ đặc sản của nhà hàng là gì và gọi luôn món đó. Món súp đặc sản nấu giống như kiểu bò hầm ở nhà.

Đến Budapest đổi 100e, không biết tiêu gì cho hết, nhưng chỉ cần ăn hai bữa là hết veo số tiền trên. Lần thứ 2 chui vô một nhà hàng khác và cũng gọi đặc sản của nó. Đến lúc nó mang món tráng miệng ra nhìn như một tác phẩm nghệ thuật, mình ngạc nhiên hỏi "đây là món gì", cậu phục vụ tếu táo trả lời "là món mà chị đã gọi". À, đi cả 2 nhà hàng thì đều là phục vụ nam, cậu mô cậu nấy nhìn cứ như diễn viên, vừa đẹp trai, nhẹ nhàng.

Với vé ngày, 2 đứa nhảy lên tàu điện đi từ đầu thành phố đến cuối thành phố ngắm cảnh và sau đó là lên tàu du ngoạn trên sông Danube. Trời lạnh căm căm nhưng muốn có ảnh đẹp thì phải chạy ra khỏi boong để chụp ảnh, chụp xong thì tay cứ như sắp rụng ra khỏi cánh tay. Bởi rứa, để có một bức ảnh đẹp tốn rất nhiều công sức của người chụp ảnh, chứ k phải chí có máy đẹp là chụp đc ảnh đẹp.
Lần này mình không để bị phụ thuộc nữa mà chủ động tìm dịch vụ để tìm hiểu. Vì thế, sáng hôm sau, 2 đứa làm một tour giới thiệu thành phố. Sang Budapest mình mới phát hiện ra một dịch vụ du lịch rất hay ho. Đây có thể coi là một dịch vụ tự phát của các bạn sinh viên du lịch.

Các bạn làm tờ rơi và đặt ở các khách sạn, nhà nghỉ với quảng cáo rất hấp dẫn "Free tour". Nghe đến free thì ai mà không ham. Nhưng bẫy là ở chỗ, sau khi đi cùng tour guide, nghe các bạn nói, thấy các bạn bỏ công sức ra như thế, k khách nào nỡ lòng bỏ đi mà không tip cho các bạn vài đồng. Và tùy vào mức độ bạn nói hay như nào và sự hào phóng của khách ra sao mà bạn được tip tương ứng. Nếu một đoàn tầm 20 người thì ít nhất tour guide kiếm được 100e. Va có hôm thì các bạn làm 2-3 tour nếu là thành phố lớn, hoặc hơn thế nếu là thành phố nhỏ, đi nhanh.

Phải công nhận dịch vụ này rất hay ho và hữu ích. Nếu ở Việt Nam mình có dịch vụ kiểu này thì khách du lịch sẽ rất là thích. Hay là mình về tổ chức dịch vụ này nhỉ? Biết đâu đấy, cũng là một cái hay ho mà.

Budapest được hình thành từ 2 thành phố xưa là Buda và Pest. Khách sạn mình ở phần Pest, còn lâu đài thì ở Buda. Văn hóa của Budapest bị ảnh hưởng rất nhiều từ Vienna, nên mình đi từ Vienna sang thì giống như đi từ đầu sông đến cuối song. Và về nghĩa đen thì cũng đúng vì Danube bắt nguồn từ Vienna.

Trong tất cả những thành phố đã đi qua thì mình thích Budapest nhất. Thích k giải thích được bằng lời, có lẽ nó êm đềm dịu dàng như một công chúa.

Budapest có những cái nhất mà đến lúc đến đó mình mới biết, đó là có tòa nhà quốc hội lớn nhất châu Âu và có hệ thống tàu điện ngầm đầu tiên ở Châu Âu đại lục (k kể Anh). Đến bây giờ các tàu điện ngầm từ thế kỷ 19 vẫn hoạt động và một số ga tàu điện ngầm vẫn giữ nguyên từ thuở sơ khai mà không có bất kỳ can thiệp sửa chữa nào. Có những tàu điện cũ rích cũ rơ, cả xe bus cũng thế, nó không khác gì những chiếc xe trong ảnh của Việt Nam thời xưa. Cùng lò cộng sản có khác, cứ thấy có gì đó giống giống đến lạ. À, một thông tin thú vị giờ mới nhớ là Rubic được phát minh ở Hungary.

Budapest còn nổi tiếng bởi các nhà tắm công cộng theo style của Thổ và của Hung. Mình lăm xăm đi về để lấy áo cùn tắm đi cho biết thì đến nơi nhà tắm đóng cửa. Bực hết cả mình và tiếc hùi hụi vì ngày mai lại lên đường đi Bratislava.










Sunday, January 25, 2015

Trụ cột I

Mỗi lần bacu đi công tác, mẹ đều bảo anh Hai của mẹ là trụ cột. Tũn em cũng xun xoe tỏ ra là người đàn ông chân chính nên mỗi lần anh Hai mở cổng cho mẹ lái xe vào, chú cũng hớt hả chạy theo để mở cánh cổng kia. Mẹ hạnh phúc biết chừng nào. Vậy nên chú giành chức trụ cột I về phần chú. Anh Hai không tranh giành nhưng lại nhảy một bước cao hơn là trụ cột VIP.

Tối nay, chú đi học tiếng Anh, bacu đi vắng, anh Hai lại làm trụ cột VIP đón thằng cu cức vắt về. Mãi đến 10h mới gọi lại cho mẹ trong lúc 2 chú đã sẵn sàng đi ngủ. Lại hình ảnh quen thuộc, thằng em cứ ôm mặt thằng anh âu yếm, thằng anh ôm cái đít của thằng em nựng yêu. Một lúc thì bacu cũng vừa về. 2 chú lại quay sang chọc nhau. Thằng anh thì cứ rình để ôm cái pụn pép như mọi ngày còn thằng em thì làm kiêu không cho. Tối qua chú còn nói thầm với ba là chờ anh Hai ngủ trc để chú rờ bụn anh Hai. Nhưng tối nay chú lại bảo chú muốn rờ cái mông của anh Hai nhất. Rứa là cả 3 mẹ con có cùng sở thích. Mẹ hỏi anh Hai là đến lúc mẹ về thì cho thằng Thối nằm giữa để 2 mẹ con cùng được sờ pụn hắn nhưng chú không đồng ý, vẫn bắt mẹ nằm giữa. Rứa là pụn thằng em không hấp dẫn bằng tún của mẹ rồi.

Ba đi vắng một lúc thôi mà ba mẹ cứ nói chuyện say sưa như lâu lắm không gặp, nên 2 chú mãi một lúc mới ngủ. Thằng anh ngủ trước, thằng em mãi vẫn chưa ngủ nên ba mẹ mới giục chú ngủ thì chú trả lời ráo hoảnh "buồn ngủ rơi rồi". haha. Rồi chú giải thích, cứ mở mắt ra nhiều quá nên cái buồn ngủ nó rơi đi rồi giờ chưa buồn ngủ lại được. phụ huynh chú cười lăn lô. Thằng chó con của mẹ toàn có những câu độc chiêu vô cùng. Ngôn ngữ của chú thiệt là phong phú.





Trụ cột VIP

Hôm nay mẹ được ngắm anh cả của mẹ học bài. Mặt anh cả của mẹ cười tươi, thiệt là đẹp trai nức nao. Mẹ và anh có một mối quan hệ đặc biệt, thân mật hơn giữa mẹ và thằng út Thối. Cũng là khóc thôi nhưng khi hoàng tử cả của mẹ khóc thì tim gan mẹ như tan nát hết ra vì thương, trong khi thằng út Thối khóc làm nũng thì mẹ vừa thương vừa buồn cười vì cái mũi tròn vo của chú.

Mẹ đi vắng chàng trai của mẹ bỗng trở nên người lớn hẳn. Chú nói năng, suy nghĩ rất đàn ông và tỏ ra là một người anh. Chú là cánh tay phải của ba chú. Ba chú cái gì cũng nhờ vả chú. Ảnh cả của mẹ, ai gặp cũng khen hiền và ngoan. Anh hiền và ngoan nên rất dễ bị bắt nạt. Mẹ thương anh lắm. Khi ba hoặc mẹ vắng nhà anh là trụ cột của cả nhà. Ba đi công tác, anh là người mở cửa cho mẹ, đưa đón em đi học, chăm sóc cho em lúc em ốm, trông nom nhà cửa và để mắt tới ông bà ngoại giúp mẹ. Thế nên có hôm anh đi học về, anh thấy bà ngoại nằm thượt ở ghế so pha, anh tới hỏi han, pha nước chanh, cặp nhiệt kế rồi gọi điện báo cho mẹ. Mẹ hạnh phúc lắm vì nhưng gì mẹ làm cho 2 anh em đều được chú cảm nhận và làm cho người khác. Việc này anh đã biết làm từ lúc anh học lớp 5 cơ. Anh cả là khuôn mẫu của mẹ. Rất nhiều người bảo anh có nụ cười của mẹ nhưng hầu như người nào nhìn anh thì cũng bảo anh là khuôn đúc từ ba anh mà ra. Vậy là anh giống cả ba và cả mẹ. Mẹ nhớ 2 cục cức của mẹ quá thể.

Khi mẹ nghĩ về chàng trai cả của mẹ, mẹ muốn viết nhiều lắm nhưng đến khi mẹ viết thì mẹ không biết phải viết những gì và như thế nào. Mẹ chỉ có một cảm giác duy nhất bây giờ là mẹ nhớ 2 chàng trai của mẹ vô cùng. Mẹ trông thời gian trôi thật là nhanh để mẹ đc về ôm 2 con của mẹ cho thật đã. Tối nay chú út Thối đi học tiếng Anh, ba đi công chuyện còn anh ở nhà học bài. Mẹ năn nỉ để anh cho mẹ xem anh học bài. Khuôn mặt tuấn tú của anh làm mẹ nhớ điên dại. "Ôi, con trai cả của mẹ, vài bữa con trai mẹ nhớng nhên, có nhiều bạng, có cả bạng khái nữa, thì mẹ mầng xăng hè". Chị Hà vợ anh cu Nam cảnh báo là "có một sự lo lắng không hề nhẹ cho nàng dâu tương lai". :)





Thursday, January 22, 2015

Du ký mùa Đông 2014 ở Âu Châu (6 - Vienna)

Sáng hôm sau, 2 đứa tới Trung tâm Vienna. Ngoi lên từ Metro là khung cảnh sầm uất đặc trưng của một thành phố Âu Châu. Ngó nghiêng xung quanh thì phát hiện có một nhà thờ rất đẹp ở bên cạnh. Ở Âu Châu nhà thờ nhiều vô kể. Mình thì người ngoại đạo nên khi mới qua mình không phân biệt được nhà thờ (church) và nhà thờ (cathedral) như nào? Đến giờ, mình hiểu một cách nôm na là church là nơi để người theo đạo tới hành lễ thôi, còn cathedral ngoài hành lễ còn là nơi chứa hầm mộ của vua chúa nào đó và là nơi giống như kiểu đơn vị hành chính quản lý các churches (k biết hiểu rứa có đúng không nữa). Hầu hết những nơi mình đến đều là Cathedrals và mỗi Cathedral đều có thêm một tên thánh đi kèm, lúc thì Stephan, lúc thì St. Nicholas, lúc thì St. Peter v.v. Đi qua mấy nhà thờ mình nhận thấy hầu hết các nhà thờ nếu thờ cùng một thánh thì kiến trúc gần tương tương nhau và đều rất hoành tráng ở kiến trúc và thẩm mỹ. Các mái vòm cao vút và họa tiết kính ở các cửa sổ thì chưa thấy lặp lại bao giờ kể cả so nhà thờ này với nhà thờ khác vì mỗi bức tranh kính đều mang dấu ấn lịch sử của nhà thờ và những người có hầm mộ ở đó cũng như người làm nên nó.

Lượn nhà thờ xong, 2 con chui vào nhà tưởng niệm Mozart. Đến Áo mà không có gì liên quan đến Mozart thì chẳng khác nào đến chùa mà chưa xem được phật. Vào căn hộ khi xưa Mozart sống, được nghe kể về thời thơ ấu, khả năng sáng tác, cuộc đời và những con người ảnh hưởng lớn đến Mozart. Trong đó đặc biệt nhất là ba của Mozart. Mình lặng người khi nghe đến đoạn ổng có 6 người con và 4 trong số đó cứ được vài tháng là chết, có người vừa sinh ra đã mất.

Cuộc đời của một thiên tài trên thế giới nếu nghiệm lại thì hoàn toàn không bao giờ suôn sẻ và trọn vẹn, người thì không vợ, người thì không con, người thì nghiện cái này, người thì túng thiếu. Mozart trong những năm cuối đời thì nợ nần tùm lum vì mải đánh bạc. Trong khi đó mình nghe được một câu về tài năng sáng tác của ông thì một ngày ông có thể viết đến hình như là 4 hay 40 gì đó trang nhạc, không biết gấp bao nhiêu lần một nhạc sĩ thông thường. (Cái này để hỏi bác Gú đã). Nhưng tóm lại là phi thường. Đáng tiếc là ông chết quá trẻ và có nhiều ý kiến cho rằng ông bị đầu độc bởi một nhạc sĩ khác muốn cản đường ông. Tài hoa thì bạc mệnh.

Thoát ra được Mozart thì trời nhá nhem tối, nhưng 2 con vẫn quyết định đi thăm một lâu đài tên là Belvedere. Vienna nổi tiếng vì có rất nhiều lâu đài mà nếu đến vào mùa hè thì du khách chỉ có mê mẩn không muốn rời chân. Trời Vienna không chiều lòng du khách ngày hôm đó, mưa và gió. Gió to đến mức đẩy người đi nhanh hơn hoặc không bước đc nếu đi ngược chiều. Mấy cờ phướn treo ở trước lâu đài gió quật mạnh nghe như gió bão ở nhà. Có 3 địa điểm tham quan ở Belvedere là thượng cung, hậu cung và cung điện mùa Đông. Em kia muốn đi 2 nơi là thượng và Đông, mình chiều theo mặc dù biết không đủ thời gian. Thượng cung giờ làm bảo tàng tranh. Trong đó có một bức tranh choán gần hết một bức tường là hình Napoleon nhìn rất đẹp trai, như một hoàng tử nhưng ánh mắt rất dũng mãnh và quyết đoán. Với những câu chuyện huyền thoại về chàng lùn đó khi nhìn bức tranh thì chả ăn nhập gì với nhau cả.

Buổi tham quan lâu đài những chỉ được ngắm tranh còn lại khung cảnh lâu đài, kiến trúc lâu đài thì chịu vì trời tối. Bước chân ra về cứ hụt hẫng vì ngày mai lại lên đường. Ngoài Mozart, lâu đài thì Vienna còn nổi tiếng bởi một quán cafe Trung tâm có từ năm 1876. Có quá nhiều người hỏi về quán này đến nỗi người ta dán một tờ giấy ở ngay chỗ  mà hầu như ai cũng hỏi là "đi thẳng thì tới quán". Mình có một thói quen khi vào bất kỳ bar, pub hay quán nào ở đây đều hỏi người ta là đặc sản ở quán là gì và gọi luôn món đó. Cho nên khi vào Central cafe mình cũng làm tương tự. Ngồi uống cafe trong một khung cảnh lãng mạn cộng thêm tiếng nhạc từ chiếc đàn piano do một nghệ sĩ chơi những bài hát tình tứ, cứ ước giá mà có chồng yêu ở bên. Khi đó em sẽ dựa đầu vào vai anh, anh vòng tay ôm em vừa uống cafe vừa nghe nhạc. Vậy lúc nào về, mình cũng pha cafe, ngồi ở vườn, anh ôm em chúng mình nói chuyện cũng đc chồng nhé.

Trước khi vì lại nhà trọ, 2 đứa bòn nốt vé đi lại bằng cách nhảy lên tram và lượn xa hơn. Lượn lơ ngơ thì dẫn tới Nhà hát opera. Đi qua nhà hát thì tới chỗ khu vực hành chính ở Vienna. Tòa thị chính ban đêm nhìn như cung điện. Đi từng mô tiếc từng nấy, tiếc cho buổi tối hôm qua đi ngớ ngẩn ở phía Tây mà không mò lên đó chơi.

Kết thúc 2 ngày ở Vienna là trộn lẫn cảm giác bực bội, thích thú, thất vọng và luyến tiếc.









Wednesday, January 21, 2015

Du ký mùa Đông 2014 ở Âu Châu (5 - hành trình đến Vienna)

Sáng mồng một 2 con dậy từ sớm tạm biệt căn hộ của bạn, để lại một mảnh giấy cảm ơn và lếch thếch ra bến xe bus. Ra đến nơi thì vừa bus tới. Kể từ khi đi lang thang thì trình đọc bản đồ và tuyến xe bus/metro thành chuyên nghiệp. Thoát ra khỏi bus, chạy xuống metro để ra bến tàu. Metro ở Praha đẹp kinh khủng. Mỗi bức tường của bến Metro là một công trình nghệ thuật. Chỗ thì là một bức tranh, chỗ thì là bản phối màu, chỗ thì được ghép bằng nhiều mảnh đá có hình lúc thì tròn, lúc thì vuông, lúc thì lồi lúc thì lõm và mỗi ga tàu là mỗi một màu, k trùng nhau. Có khi vật liệu cũng k trùng nhau cũng nên vì khác nhau lắm.

Giữa 2 bến Metro trung tâm (nơi có nhiều tuyến giao nhau) là bến ở ga tàu. Nhòm đường ra theo hướng dẫn (mỗi bến Metro có nhiều đường ra và mỗi đường ra dẫn tới hướng khác nhau), 2 con đi theo hướng chỉ đến ga tàu. Đi hết cầu thang cuốn, ngoi lên khỏi mặt đất thì 2 cả như đi lạc vào một thế giới khác. Ngay phía trên bến Metro là nhà ga rộng mênh mông hiện đại như sân bay quốc tế ở Việt Nam (sân bay bé như Đồng Hới thì chỉ đc một góc). 2 con ngơ ngác như trẻ đi lạc ở rừng. Choáng ngợp!

Ngồi chờ đến lúc chuyến tàu hiện ra ở bảng điện tử, 2 con cắp đít đứng dậy và lên tàu. Lên tàu mình tranh thủ ngủ bù cho thời gian đêm trc do về khuya và dậy sớm. Ngủ một lèo đến Vienna.

Bến tàu trung tâm của Vienna nó cũng hiện đại không kém. Có một thứ rất hay ho ở các nước mình đến là chỉ cần mua vé ngày thì có thể nhảy lên bất kỳ phương tiện giao thông công cộng nào trừ tàu. Việc đầu tiên 2 con làm là mua vé ngày. Ở Vienna, khỉ gió gì cũng đắt. Trong khi các thành phố khác tầm 5-7e thì Vienna phải trả hết 13e. Do chưa đặt phòng trước nên 2 đứa mất nguyên buổi chiều hôm đó đi tìm phòng trọ. Cũng vì đến vào mùa cao điểm nên giá phòng tăng đột biến, thay vì 10e/đêm thì các nhà trọ tăng lên gần 30.

Đời sinh viên nghèo nên chỉ đủ sức ở các phòng trọ mà mỗi phòng có tầm từ 4-8 hoặc 10 giường. Có nơi họ để nam nữ riêng, có nơi nam nữ ở chung. May mà đi 2 đứa không thì e mất ngủ cả đêm vì sợ.

Đêm đầu tiên ở Vienna rất buồn chán, không đi được đâu, k làm được gì, chỉ tót lên tàu điện lượn lờ, mà lượn kiểu chi cứ quanh quẩn ở khu phía Tây chứ k lên đc trung tâm thành phố.

Có một ấn tượng không đẹp về Vienna do nhiều thứ mà một trong thứ đó là do con người.





Lego

Hôm trước mẹ đi tham gia buổi khởi động dự án mẹ tham gia cùng nhóm ở trường. Bước vô phòng thấy rất nhiều hộp đựng lego ở trên bàn, mẹ ước giá mà có thằng Thối của mẹ ở đây, chú ta sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng. Sau đó mỗi người tham gia đc yêu cầu xếp hình. Đầu tiên là một cái cầu với điều kiện sau khi xếp xong thì một bàn tay chui qua lọt và khi để một chiếc phone ở trên cầu không sập. Nếu không tính về tính mỹ thuật thì quá đơn giản. Mẹ xếp xong rất nhanh đảm bảo yêu cầu. Mẹ nhớ Thối của mẹ da diết.

Yêu cầu thứ hai là xếp tự do theo phong cách khám phá. À, có một điều kiện khi xếp lego nữa là chỉ cảm nhận bằng tay mà không suy nghĩ bằng đầu. Khám phá thì khám phá. Mẹ cứ chọn miếng nào lạ, màu đẹp hình đẹp là đưa vô xếp. Xếp xong họ lại hỏi ý nghĩa của của mô hình là gì. Oh hay, bảo k suy nghĩ bằng đầu mà giờ lại hỏi ý nghĩa của mô hình là sao. Vậy thì suy ngược lại. Hình của mẹ xếp có ngọn tháp cao vút, phía trên cùng là một ông vua. Rứa thì đó là thể hiện quyền uy và năng lực tối cao.

Hình của mẹ xếp không thấm béo gì so với hình của Thối nếu tính độ phức tạp và sáng tạo. Anh Hai mà còn chào thua huống chi là mẹ, anh Hai hè.

Mẹ hứa với cục cức của mẹ là mẹ sẽ mua 2 bộ lego về cho 2 con vì mẹ thấy nơi sản xuất là Đan Mạch chứ không phải Trung Quốc. Đắt mấy mẹ cũng mua. Các con thích không?









Nhớ em!

Up giùm cho tác giả. :)

Đọc những bài em viết thấy hay ghê, càng nhớ em nhiều hơn. Bây giờ mới tháng 11, nghĩa là còn đến gần 10 tháng nữa mới lại sum họp, quãng thời gian không hề ngắn, nhất là với anh lúc ni. Vợ chồng mình vui nhiều, hạnh phúc nhiều nhưng buồn, giận cũng không ít, nhưng ba hiểu là mình vẫn rất yêu nhau. Yêu và nhớ em nhiều lắm, ba cha con chúc mẹ học giỏi nhưng phải nhớ giữ gìn sức khỏe nghe.


Hãm

Lúc gặp mặt để định hướng cho thời gian lưu lại và học tập ở Ai Len xinh đẹp, cùng nhóm Galway toàn là người Châu Phi, trong đó có một "bà" tướng tá như đàn ông và to gấp đôi ... đàn ông. Duyên số run rủi thế nào đến lúc về Galway thì tất cả những người còn lại đều tản mác ở những nơi khác còn lại mình với nàng về Dunaras và kết thúc bằng việc chui vào một nhà.

Ngay từ những ngày đầu tiên vì sống cùng nhà lại chưa đi học nên 2 đứa nấu ăn chung. Lúc đó mình vẫn mang tư tưởng ăn kiêng nên ăn như mèo, còn lại bao nhiêu nàng xơi trọn. Việc ăn mình không màng nhưng lúc nấu, nàng cứ xẩn vẩn lúc thì ngồi ở sopha lúc thì lượn vô phòng mặc cho mình vật lộn với bếp. Mình bắt đầu ngán. Thế là sang tuần thứ 2, mình viện cớ đi học lệch giờ, nên ăn riêng. Phù, thoát nạn.

Thoát nạn này thì lại dính nạn khác. Nạn mà mình k có phép nào biến hóa được nàng là cái sự bẩn ngoài sức tưởng tượng. Mình mua một lố khăn dùng để lau bàn, bếp riêng và một lố riêng dùng để lau tay (cái này thì dùng chung). Khăn lau tay thì nàng không bao giờ giặt, mình cứ lụi cụi đi giặt và nàng lại nghiêm nhiên dùng. Như thế không đáng so bì nhưng cái sự dùng khăn của nàng thì làm mình tá hỏa. Nghĩa là tay nàng rất hiếm khi rửa bằng xà phòng, dầu mỡ hay gì gì thì nàng .....lau luôn vào khăn. Mình thất kinh nên đành áy náy giấu biệt khăn đi chứ k lẽ mình cứ giặt suốt ngày. Mình giấu biệt khăn đi nàng cũng chả buồn hỏi vì có thì dùng không thì nàng cũng không quan tâm.

Cái cách nàng dùng khăn lau bàn mới gọi là kinh. Nàng lau khắp nơi chán chê xong nàng chỉ bặm môi vắt kiệt nước từ khăn ra rồi phơi vào giá. Kinh hoàng hơn, cái tay vừa vắt khăn xong đó nàng cầm bánh mì và quẹt sốt ăn ngon lành, thỉnh thoảng vương ra tay nàng điềm nhiên mút tay làm cổ họng mình cứ mắc mắc khó nuốt.

Cứ mỗi lần cửa phòng nàng mở thì ôi thôi, mình chẳng dám đi ngang vì nó hôi mùi sục sạo. Đứng gần nàng cũng khó thở. Mũi mình thì nhạy, mùi gì đâu ở đâu cũng gửi ra nên hễ nàng õng ẹo ở bếp mà mình có việc ra đó đúng lúc nàng chưa tắm và giặt thì quả là hắc ám. Nói không ngoa là mình toàn phải nín thở. Mình không nói xấu đâu, mình toàn tả thực đấy.

Bản thân con người nàng thế thì hỏi làm sao nhà cửa sạch sẽ được. Khổ thân con người tôi suôt ngày phải lau dọn bếp và chùi tủ lạnh. Từ hôm sang đến giờ mình hút bụi phòng mình cả chục lần mà nàng chưa rờ đến máy hút bụi lần nào thì biết.

Đã rứa nàng rất là già mồm. Cái gì cũng chối bay chối biến cãi nhem nhẻm. Nàng rửa đồ của nàng xong mà cứ quên một vài thứ đến lượt mình, mình rửa luôn không thèm nói. Có hôm mình đang rửa, nó chờ mình rửa đồ của nó là đĩa và thìa, mình cũng bảo nó đưa mình rửa luôn, nhưng lỡ mình có quên một cái muỗng hay một cái dao thôi thì nàng vẫn thản nhiên giành lại đó cho mình mà không rửa.

Hôm nó từ Uganda qua, mình rất tử tế mời nó ăn cơm vì nó vừa qua mệt. Ăn xong, nó ăn sau, nhưng mình vẫn tình nguyện đi dọn dẹp cho nó. Nhưng buồn cười ở chỗ là con bạn lớp nó sang học chung với nó, vậy mà lúc nấu ăn nó nấu ăn một mình và để con bạn về nhà ăn, trong khi mình thấy thế thì ngại cho con bạn quá nên mời nó ăn cơm cùng mình.

Mình có xe đạp nên mình rất hào phóng khi đi mua đồ và luôn hỏi mày có muốn mua gì không tao chở về cho. Mình toàn mua thứ nặng cho nó, nào là khoay tây, 4-5 bịch lê, nước hoa quả ..., vậy mà chưa bao giờ nó mở miệng cảm ơn mình một tiếng. Mấy lần như thế, mình thề trong bụng là lần sau thì bà éo mua cho mày nữa nhé. Rứa mà lúc mình bước ra cửa, mồm vật buột ra là mày có muốn mua gì không? Cái mồm mình thiệt là ngoan ngoãn. Đã rứa, nó cũng không chịu đưa tiền cho mình nữa mới hay ho.

Còn khoản nói láo thì thôi rồi. Nói như sanh như sứa nhưng chưa bao giờ thấy nó làm. Sinh nhật mình, nó biết (vì nó báo với bạn nó và bạn nó nói lại với mình) nhưng nó lơ, k thèm hỏi một câu. Đến sinh nhật nó mình vẫn tặng quà và mời nó ăn. K biết liệu khi mình tặng quà cho nó thì nó có áy náy không nhỉ?

Trên đời này nếu có người nào may mắn nhất thì e phải là nó. Nó may đủ đường, không riêng gì may mắn được sống chung với mình đâu. Thôi thì, cứ an ủi, mình làm người tốt không mong được người đó đền đáp mà sẽ được một người khác ở đâu đó đối xử tốt lại.

Ảnh: Dunaras campus




Tuesday, January 20, 2015

Độc giả trung thành






Mối tình đầu

Từ rất nhiều ví dụ cho thấy yêu nhiều người (yêu nghiêm chỉnh) để rồi chọn lấy một người thì sự hòa hợp giữa 2 vợ chồng sẽ cao hơn. Ông bà nói rồi "trai khôn lấy vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng ở chốn ba quân". Đi chợ mua trái cây mà có nhõn một trái để mua thì mần răng chắc chắn đó là quả tốt nhất nếu không có những quả khác để so sánh.

Khi mình tiết lộ mình yêu một người và cưới luôn thì hầu hết các em gái đều tấm tắc ngưỡng mộ và muốn giống mình. Mình với kinh nghiệm của một người đã cưới chồng 15 năm thì luôn khuyên ngược lại bảo là đừng như chị. Thứ nhất: phí lắm. Tự nhiên từ khi đẻ ra đến khi trăm tuổi thì biết hôn có một người, rứa không uổng à. Nghe xong chúng nó cười rần rần. Thứ hai: chưa chắc đã là tốt nhất. Thì có mô mà so với sánh. Nghe xong chúng nó không cười mà im lặng. Im lặng không phải là trầm tư và là mải tính và so sánh xem những anh đã từng yêu qua thì anh nào tốt hơn anh nào như thế nào.

Cái câu chuyện mình gặp chồng có vẻ bình thường nhưng khi kể ra thì xem ra nó rất mang tính huyền thoại, mỗi khi mình thêm chút sắc màu duyên số. Thôi thì bây có nhiều mối tình đem ra khoe, choa có nhõn một mối đem ra phù phép cho lộng lẫy. Mà lạ nghe, cứ ai gặp mình, nói chuyện với mình xong một hồi thì lại hỏi mình gặp chồng mình ở đâu. Mà rõ ràng là mình chẳng bao giờ quan tâm đến người khác tương tự như thế, hoặc là cũng k nhớ là người khác có bị hỏi câu tương tự như thế không?

Nói qua thì cũng phải nói về, giống như kiểu phân tích mặt mạnh và mặt yếu của một vấn đề í. Cái hay ho của việc yêu một người và lấy luôn thì sau này về sống với nhau, có những lúc nổi cơn tam bành thì chẳng có lý do lôi chuyện cũ ra đay nghiến. Hoặc thấy chồng/vợ có nhiều hôm đáng ghét thì không bỗng nhiên mang hình bóng cũ ra mà so và tiếc. hehe. Cái này làm mình nhớ tới bà thím mà hễ ông chồng làm gì khó ưa là Thím lại nhớ đến Chú và thầm bảo trong đầu là "nếu mà là anh C thì ảnh sẽ không làm như thế mà làm như này". Nhưng người nặng tình như hư cấu của Thím thì chỉ mới thấy có một trên đời.

Em N bảo, chia tay mối tình đầu em suy sụp tinh thần vì cứ nghĩ là chừ mần răng đây, lỡ hôn người ta rồi, chừ yêu người khác lại phải hôn tiếp người khác à? Haha. Đó, ưu điểm của việc yêu một người và cưới luôn của chị thì lại không gặp vấn đề đó, nhưng nhiều lúc điên lên chị cũng hạnh họe chồng là anh sướng lắm "anh là người yêu đầu tiên, hôn em đầu tiên, cái chi cũng đầu tiên hết, em bị thiệt thòi". Kể nốt lần đầu tiên bị zai hôn trong đời là lúc ở biển. 2 đứa yêu nhau, không thích đi chơi mô mà cứ nhè ra biển, mà không phải biển mùa hè đâu mà là biển mùa đông. Kể cũng lãng mạn chứ đùa à. Đi dọc biển, nói chuyện trên trời dưới biển xong ngồi xuống bờ cát tâm sự tiếp. Đang yên đang lành thì ba thằng cu ôm mẹ thằng cu đòi hôn. Ui chao, khỏi phải nói là mẹ thằng cu khiếp ra răng. Cả đời đã hôn ai bao giờ mô nên một mực cự tuyệt. Nhưng ba thằng cu cứ xông thẳng và cả 2 lăn xuống bãi cát. Rứa thì chống cự mần răng đạ tê nờ. E vì cí hôn nớ mà mạ thằng cu không để cho ba thằng cu thoát. Kết quả là có 2 thằng cu đáng yêu nhất trên trời đời. (Tất nhiên là không phải kết quả của hôm đi chơi đó :))

Tóm lại, chừ thì cứ thấy yêu ai đó mà không thấy bị hấp dẫn bởi bất kỳ người nào khác nữa và đặc biệt nếu khi ở bên người đó bạn lúc nào cũng cảm thấy bình an và được che chở thì không cần đó là mối tình thứ n hay chỉ là mối tình đầu tiên, hãy lấy người đó làm chồng, đừng để vuột mất mà tiếc cả đời, nhớ chưa.

Monday, January 19, 2015

Một người phụ nữ hấp dẫn

Tối nay rẻng rang ngồi nói chuyện vạo với con cùng nhà. Hắn kể từng mô mình rùng mình và hoảng hốt từng nấy. Ở nước hắn, việc nhân viên bưng nước cho sếp là chuyện nguy hiểm nhất đối với sếp, bởi sếp có thể bị đầu độc bất cứ khi nào. Hắn bảo tau mua cái bình nước này cho chồng tao nhưng ổng chắc là không mang đến văn phòng vì sợ đầu độc. Mình cứ há hốc mồm rộng ngoác ra mà mãi chẳng ngậm lại được. Ôi má ơi, rứa mà lâu ni mình không biết, lỡ hắn đầu độc mình thì răng. Hic. Hắn kể là ở cơ quan, muốn uống ăn gì thì tự đi mà lấy và đảm bảo là dụng cụ mình dùng để ăn để uống không thuộc của mình. Ví dụ như ở cơ quan mình hay có thói quen là người nào cũng muốn dùng một ly riêng cho sạch sẽ. Nếu biết đó là dụng cụ của ai thì càng dễ dàng đầu độc. Cho nên cứ cá mè một lứa mà xơi, nghĩa là cái nào cũng giống cái nào là hòa cả làng. Rồi tiếp hắn kể toàn là chuyện đàn bà giết chồng vì tiền. Nghe mà sởn gai ốc. Nghe hắn kể chuyện rồi nhìn khuôn mặt rất hung dữ của hắn cộng thêm con người to tổ chẳng của hắn, mình cứ như một cọng rơm khô trước làn gió bão.

Cũng may mà vì tính sạch sẽ nên ngay từ đầu, mình đã giấu biệt cốc uống nước của mình riêng ra và luôn mang vào phòng kẻo sợ nó dùng chung bẩn nên yên tâm. Việc tiếp theo mình làm khi nghe xong hắn kể là mấy chai nước lọc mình lại tha ngay vào phòng cho chắc ăn.

Nó kể chuyện đầu độc cướp giết xong lại quay qua chuyện quấy rối tình dục. Mình cười lăn lô khi hắn kể chuyện giai tán hắn như nào. Hắn kể vừa rồi bay từ Dublin về Uganda có đứa trên máy bay tán hắn và đòi chở hắn về nhà ra sao, rồi hắn đi hội thảo có đứa cứ hỏi thăm số phòng nó như nào... làm mình cười rách cả miệng. Đó rứa là thêm mấy nếp nhăn quanh khóe rồi. Chồng yêu thây chưa, một người như nàng, ngót nghét 1 tạ, mặt không khác gì đàn ông, em nhìn còn thấy sợ, thế mà vẫn có zai theo. Một người dịu dàng ỉu ang đầy nữ tính như em, zai không theo mới lạ chơ. Không phải lỗi của em nghe chưa. haha

Sunday, January 18, 2015

Mưu kế

Mỗi ngày, cứ đến tầm 2-3h chiều là mẹ rất háo hức, háo hức được nhìn thấy 2 cục cức xúi của mẹ. Mẹ háo hức là thế mà 2 chú cứ ưỡn ẹo qua về trước màn hình và thi thoảng mới buông cho mẹ một câu hiếm hoi vô thưởng vô phạt như một cái máy.

Hình ảnh làm mẹ vui nhất trong ngày là 2 cục cức của mẹ lăn lô trên giường. Thằng em ôm mặt thằng anh trong khi thằng anh lại hoan hỉ ôm cái pụn péo của thằng em rất mãn nguyện. Cái cảm giác đó, khuôn mặc đó truyền qua mẹ giống như chính mẹ đang được ôm thằng cu cức vắt của mẹ.

Có hôm thăng em lại trở chứng không cho thằng anh ôm pụn. Thằng anh nghĩ ra kế giả vờ xin thằng em được ôm đầu gối của chú. Thằng em thừa thông minh để hiểu rằng thằng anh đang tính như cáo xin thò chân vào nhà thỏ. Chú đọc vị và nói ngay "anh Hai nhiều mưu kế lắm". Thằng anh đành đánh bài ngửa và lại lăn xả vào ôm cho bằng được cái pụn của thằng em. Cứ mỗi lần thằng anh đưa tay sờ lên cái pụn mềm êm ái đó, mẹ lại nhớ quay cuồng.

Lại có hôm 2 chú giận nhau, nhưng chỉ là giận vớ vẩn vì giận mà thằng anh vẫn nằng nặc tìm cách ôm pụn thằng em, còn thằng em thì quay sang khiêu khích thằng anh. Và kết thúc thì kiểu gì sáng mai tư thế của 2 chú vẫn sẽ quấn lấy nhau.

Mẹ yêu 2 cục cức vắt của mẹ nhắm nhắm.


Nhìn cái ảnh này của thằng thối, mẹ nhớ 2 con rụng rời tay chân.



Bò sốt vang

Đây là lần thứ 2 mình nấu món bò sốt vang đúng nghĩa, những lần trước cũng là bò hầm nhưng không phải theo phong cách của sốt vang. Lần thứ nhất cách đây gần 20 năm, khi đó mình mới ra trường. Hôm đó chị Hồng báo nhà có khách. Mình buột mồm bảo rứa thì nấu món bò sốt vang. Chị hỏi rất nghi ngờ, em biết nấu à. Mình thành thật "không", nhưng em vừa mới đọc quyển sổ ba viết cách nấu món bò sốt vang ngày hôm qua nên muốn thử.

Gần đến giờ mời khách rồi mà mình vẫn một tay cầm quyển sổ nhỏ nhỏ của ba, một tay cầm đũa. Mình nhớ một gia vị mà chính nó làm nên tên gọi bò sốt vang là rượu vang. Nhưng vì hồi đó làm gì có vang mà bỏ nên mình dùng rượu ...trắng. Cứ rứa, k có gia vị này mình lại dùng một gia vị khác thay thế. Vậy rồi cuối cùng nó cũng ra món bò sốt vang độc nhất vô nhị, ăn ngon không kém. Món bò sốt vang là món đặc sản của quán ăn "Thanh Đạm" hồi thập niên 80. Lúc đó mình là một đứa bé con con nên những gì còn sót lại trong trí nhớ là hình ảnh của một ông già nhỏ choắt là qua đời ông Du (ba của Tuấn Du) cứ sáng sáng sang quán nhà mình gọi một tô bò sốt vang và ăn với bánh ướt. Viết đến đây mình lại nhớ thời hoàng kim của quán "Thanh Đạm" và xin được viết ở entry sau.

Lần này mình nấu bò sốt vang, có rượu vang trong tủ lạnh nhưng loay hoay lại quên cho vào. Vậy mà đến lúc ăn, bạn nào cũng tấm tắc khen ngon. Ở Tây, nấu bò sốt vang đơn giản hơn rất nhiều so với ở nhà và thời gian cũng nhanh hơn vì thịt bò họ thái miếng sẵn, chỉ cần hầm độ 45 phút là nhừ, sau đó cho cà rốt và khoai tây vào ninh tiếp là hòan hảo. Đang băn khoăn không biết làm sao cho nước sốt sánh lại thì sực nhớ ra cí con cùng nhà hôm trc vừa từ Uganda sang khoe đem theo một bọc thiệt to bột bắp. Thiệt là trùng hợp. Mình xin nó một thìa và nồi sốt vang của mình bỗng nhiên sóng sánh tuyệt diệu. Lúc đổ ra tô thủy tinh, món bò sốt vang của mình có màu đo đỏ của cà rốt, màu trăng trắng của khoai tây, màu nâu nâu của thịt bò lẫn trong nước sốt sền sệt màu vàng ươm của gia vị sốt vang bốc hơi nghi ngút, cùng lúc bánh mì nướng vàng rộm giòn tan, ăn vào cứ lịm từng miếng.

Hôm nay còn lại một ít, mình đánh chén tiếp đây.




Friday, January 16, 2015

Em có còn đôi má đào như ngày nào...

Ra lấy nước ở bếp trong lúc con kia đang nấu. Hắn nhìn mình xong thảng thốt "ôi, mặt mi bị răng rứa", mình cũng thảng thốt không kém trả lời "có chi mô, bình thường mà", "không, mi soi gương mà coi". Chạy nhanh đến chiếc gương ở bàn ăn mình tá hỏa phát hiện ra phải hơn chục nốt đỏ nổi khắp trên mặt. Không ăn thức ăn lạ, không dùng mỹ phẩm, k gì hết, cũng không thấy ngứa, cớ mần răng mà nổi mụn (cũng k biết có phải mụn không nữa). Từ lúc đó mình mới đi tìm cái gương để xem mặt. Điều đó chứng tỏ rằng lâu lắm rồi mình chẳng soi gương.

Kể từ khi sang đây, người mình từ đầu đến chân xuống cấp một cách tàn tạ. Mình vừa phát hiện khi soi gương lúc nói ở trên thì thấy da mặt nhăn nheo kinh hoàng, nhăn đến mức nếu muốn phẳng ra thì phải dùng 2 tay kéo da 2 bên hết cỡ. Trán thì chỉ cần động đậy mắt thôi hoặc chỉ cần suy nghĩ thôi cũng tạo nếp nhăn được. Chả hiểu cái nước khí gió gì ở Ai Len mà nó có sức hủy hoại ghê gớm thế. Từ ngày qua đây, mụn mọc khắp đầu, trên trán và sau lưng. Cũng may mà nó chưa mọc ở mặt, nhưng giờ thì nó đã tấn công rồi chơ mô nựa. Già rồi, khả năng phục hồi kém, tiếp thêm 9 tháng nữa ở xứ này thì toàn bộ dung nhan của mình hoàn toàn bị phá hỏng. Tổn hại trí não chưa vừa lại còn phá hủy nhan sắc vốn đã eo hẹp ri thì còn chi mà nói nữa hả trời. 

Đã rứa, bài vở thì cứ như một tảng đá mà đẽo cả ngày cũng chỉ sứt vài miếng loanh quanh. Mỗi môn cô giao cho tầm 150 trang, tương ứng với khoảng 50,000 từ. Nhiệm vụ là đọc xong rồi viết lại vừa tóm tắt, vừa bình luận trong vòng 500 từ. Nhìn quyển sách dày cộp mình cứ mở ra là buồn ngủ, và đọc được 1 trang thì người cứ như hết sức sống. Cả một ngày mà lật ì ạch được mươi trang. Thứ Hai nộp rồi, biết mần răng đây à. Thằng trong lớp bảo tao không đọc nổi, tao viết đại viết nạo, viết chi đó cho đủ 500 từ là được. 

Cứ nhìn sách là buồn ngủ nên mình phải lại tọng cafe vào. Dạo này trình uống cafe thì khỏi nói. Cứ đen thui lui mà uống không đường và một ngày có thể mần vài dạo. Đó, mức độc và hình thức công phá nhan sắc bằng nhiều cách và phương tiện rứa thì hỏi mần răng mà không nát. 

Lại thêm, suốt ngày chỉ có ngồi và ngồi. Hậu quả là bụng cứ phưỡn ra, mông thì bẹt dí lại, lưng thì cứng như có ai nẹp sắt vào, tay phải thì cứ như đi mượn của ai, đầu gối mỗi lúc đứng dậy thì kêu răng rắc mà hễ ngồi xuống đứng lên lại gây đau nhói. 

Ôi, mới 40 chơ mấy, còn những ít nhất 40 năm nữa mà các cơ quan cứ đồng loạt xin nghỉ hưu ri thì mần răng hả trời.



Thursday, January 15, 2015

Quà khủng!

Mấy năm ni chồng cứ nằn nì bảo mình đổi xe máy .....cho mình nhưng mình từ chối. Chồng phân tích, xe em đang đi cũ rồi, tốn xăng, có loại xe này, xe kia cao hợp với dáng em, nhưng mình vẫn một mực từ chối. Mình mới vặc lại, rứa anh không sợ em đi ra đường xinh đẹp quá à!? Có ai dại dột như mình không rứa tê nà. Vợ người ta đòi chồng đổi xe không được, chồng mình nằn nì mình đổi mà mình vẫn không. Đơn giản là trong ngân hàng còn khoản nợ chưa trả, xe nào cũng là xe, đang đi ngon lành giờ bán được mấy đồng, thêm cái biển số cũ quá đẹp... nên cứ thế chồng vẫn không thuyết phục được con vợ khó tính.

Nhân lúc mình đi vắng, chồng lại lật lại vấn đề lần nữa. Mình trả lời ngay "e bị răng, em đã không có ở nhà mua xe làm chi?" Lần này lý do đưa ra rất thuyết phục là nếu không mua xe chừ để lấy biển số đẹp thì đầu tháng nó trộn số và kiểm soát từ Bộ thì chịu. Mình trả lời qua loa đại khái là tùy anh nhưng tiền mình có đâu nữa mà mua. Được bao nhiêu cứ ky cóp trả nợ ngân hàng. Nếu mua xe tốn ít nhất mấy chục triệu. Thôi, tấm lòng của anh em ghi nhận, nếu anh có tiền mua xe thì lấy số tiền đó trả nợ ngân hàng là được.

Mấy ngày sau, chồng lại nhắn, em thấy biển số 181.99 đẹp không. Đẹp! nửa đêm ngủ tự nhiên mình lại thích con số 18999. Sáng ra nhắn tin với chồng bảo, em thích số 18999 hơn.

1 tuần sau, mình nhận được ảnh 2 chó con mình ngồi trên xe máy mới dựng trước sân và 2 ngày sau thì có thêm ảnh mới có biển số 18999. Chồng bảo đây là món quà đầu tiên anh tặng em kể từ ngày lấy nhau. Mình sực nhớ ra, đó cũng là tài sản duy nhất chồng đứng tên.

Nghĩ đi thì tiếc tiền quá nhưng nghĩ lại thì háo đức được về đi xe mới quá.

Đêm trước khi ngủ chào tạm biệt, mẹ lặp lại điệp khúc "yêu 2 con trai của mẹ nhất trên trần đời". Thằng em trách "ba yêu mẹ rứa, mua xe đẹp cho mẹ mà mẹ không yêu ba". Mẹ có yêu nhưng không nhất trên trần đời.

Yêu Thương bằng lời hay bằng hành động?

Câu trả lời là cả 2 nhưng mức độ phụ thuộc vào từng đối tượng và hoàn cảnh để thể hiện một cách tương ứng, nếu bạn yêu thương ai đó thật lòng.

Tình yêu của tôi đối với ba mạ thì không có người nào trong gia đình có thể vươn kịp. Tôi tự hào và tự tin khẳng định như thế. Cách tôi thể hiện tình yêu đối với ba mạ là bằng hành động, bởi trong trường hợp này thì mọi lời nói yêu thương suông xem ra không có tác dụng mấy. Cô bé giúp việc cứ thắc mắc là vì răng Dì yêu thương ông bà rứa mà Dì không nói ra. Tôi mỉm cười trả lời bé rằng "Dì làm tất cả những gì có thể để sau này khi ông bà trăm tuổi Dì không một chút ân hận". Đó là cách tôi chiều ba mạ tôi. Tôi thừa biết là ai cũng muốn nghe những lời nói ngọt ngào, ba mạ tôi cũng thế, nhưng thay vì chỉ nói suông thôi thì hành động có giá trị hơn nhiều. Tôi không thể ngồi yên khi mạ tôi lúi húi làm việc. Và việc giành để làm cho bà lúc nào cũng làm bà khó chịu vì bà cho rằng tôi không tin tưởng cách bà làm. Vì thế mà dù trưa nắng đổ lửa hay rét căm căm, dù thời gian nghỉ trưa của tôi được vỏn vẹn mấy chục phút, dù tôi có mệt hay bận đến đâu thì tôi cũng không cho phép mình để bừa chén bát của bữa trưa đến chiều, vì tôi chỉ cần quay lưng đi thì bà sẽ lúi húi đi làm việc đó. Và dù tôi có giải thích thế nào thì bà vẫn chỉ chờ tôi quay đi là bà sẽ đi rửa. Và tôi chấp nhận chiều bà. Đó cũng là cách tôi muốn các con tôi học cách yêu người khác và cách yêu ba mẹ chúng khi họ già.

Khi ba tôi nằm viện, cả 2 lần tôi là người trực với ông vào những lúc khó khăn nhất. Tôi chăm ông với tất cả tình yêu thương của một người con. Tất cả những người nằm cạnh ông chứng kiến cảnh tôi chăm ông thì tất cả đều ghen tị rằng ông thật có phước khi có con gái chăm sóc. Đến bây giờ, khi ông đã lẫn thì chỉ có tôi nói ông mới nghe, vì tôi biết rõ ông muốn gì mà không phải đứa con nào của ông cũng hiểu.

Tình yêu của tôi với 2 con lại mang tính chất vui nhộn và bao bọc. Với con bé bỏng tôi thường nựng chúng, nói những lời yêu thương vô bờ bến và tất nhiên là những hành động mà tất cả những ai biết tôi chăm con đều nói rằng, không có ai yêu con nhiều như tôi yêu con. Để tả cách tôi yêu con thế nào thì e một bài như thế này không đủ. Tôi chỉ biết tự hào nói rằng, tôi chưa thấy ai yêu con nhiều hơn tôi đối với chúng.

Vậy khi nào thì cần phải thể hiện bằng lời nói. Cách đây 10 năm. Một cô bé có con ốm và nằm ở bệnh viện Huế. Bệnh rất nặng. Tôi không biết làm gì hơn ngoài hằng đêm gọi điện hỏi thăm và động viên cô bé. Đó là cách duy nhất tôi có thể làm lúc đó. Lúc cháu bé đưa vào phòng mổ, tôi gọi điện liên tục, hỏi và động viên. Sau đó có nhiều biến cố nữa và cách tôi làm thì cũng chỉ là gọi điện và động viên 2 mẹ con. Sau khi ra viện, em gọi cho tôi và nói rằng "em có thể đứng vững ở bệnh viện là nhờ những lời động viên của chị, như chỗ dựa để em vượt qua quãng thời gian khó khăn đó". Tôi rất vui khi nghe em nói.

Khi không thể ở cạnh để có hành động thể hiện yêu thương thì lời nói nó cũng có sức mạnh tương tự, nếu nó xuất phát từ tình yêu thương chân thành. Đừng nghĩ rằng lời nói sáo rỗng. Nó chỉ vô nghĩa khi nó được phát ra ở miệng mà không phải ở tấm lòng.

Cũng có người lại cho rằng, yêu thương không cần thể hiện bằng hành động hay lời nói, chỉ giữ trong lòng thôi là đủ. Nếu đó là tình yêu đơn phương và việc thể hiện ra gây phiền phức hay rắc rối thì tôi có thể đồng ý. Nhưng đến một ngưỡng nào đó thì cũng nên cho thoát ra ngoài bằng cách này hay cách khác, nếu không sẽ bị trầm cảm. Còn trong một mối quan hệ cụ thể, nếu vẫn giữ quan điểm đó thì tôi thực sự nghi ngờ liệu thật sự có tình yêu thương không? Tôi chắc rằng không có. Còn nếu cho rằng thể hiện tình yêu thường bằng cách nói rằng "Tôi yêu/thương ... ai đó" thì với tôi hoàn toàn vô nghĩa. Chẳng khác gì những câu khẩu hiệu sáo rỗng giăng khắp nơi mà ai cũng có thể đọc được.

Hoàn toàn không khó để thể hiện yêu thương ai đó, chỉ cần có một chút tình cảm thôi là cũng đủ tạo động lực để thể hiện rồi. Không phải cứ suốt ngày nói như một cái máy phát thanh "tôi yêu/thương...anh/em", mà chỉ cần nghĩ đến đối phương (người nhận tình yêu thương) một chút thôi, đặt mình trong hoàn cảnh người đó và nghĩ rằng nếu là mình thì mình muốn gì rồi từ đó suy ngược lại để hành động. Nói thì có vẻ phức tạp nhưng nếu nghĩ thì chỉ mất 5s. Và tất nhiên không bắt buộc phải làm tất cả những gì người khác muốn nhưng ít nhất nếu đã yêu thương ai đó thì mình nên thể hiện một chút mong muốn của họ trong khả năng của mình có thể.

Một buổi chiều ảm đạm, nhân rất nhiều hiện tượng đã xảy ra ........

Đây là tình yêu vô bờ bến của tôi mà không có lời nào diễn tả hết.