Friday, September 19, 2014

Vịt nghe sấm

Háo hức đi học buổi đầu tiên. Căng tai ra nghe, cũng hiểu được tầm 70-80%. Thôi, bữa đầu rứa là ổn. Cố gắng rồi sẽ quen dần.

Ngày hôm sau, đúng là thảm họa. Dậy thì sớm, k uống cafe, ngồi nghe mà mắt cứ như muốn tịt lại. Phải chống đỡ lắm thì mắt mới mở ra được. Mắt mà rứa rồi thì não mần răng mà hoạt động. Mình thề là không phải vì cơ chế sinh học của mình mà là do cái chủ đề quá quái đản và hành văn của ông thầy thì quá cao siêu. Và tốc độ thì máy may còn xếp hàng sau.

Ôi trời ơi, mình thề là mình nghe xong không hiểu chi hết trơn, họa hoằn lắm thì chỉ khoảng được 10% đoạn đầu khi các thuật ngữ còn chưa xổ ra hết và khi đó thầy chưa vào trớn. Còn sau đó, mình mắt cứ nhìn trân trân còn đầu thì căng như dây đàn còn não thì đứng hình.

May quá, được giải lao 10 phút, mình phi ngay lên tầng mua cafe. Uống xong tỉnh táo hẳn, nhưng nghe thì vẫn không hiểu thầy nói gì.

Tai họa nữa là đây. Mỗi một tiết học sẽ có 2 bài đọc. Đối với môn của thầy này thì sau mỗi lần đọc (2 bài) sinh viên sẽ viết bài gọi là precis nhưng không phải tóm tắt mà là tóm lại trong đó nói cái zề theo lời của mình, đánh giá xem được hay chưa ...

Người răng vác cục săng nấy. Nói thì cao sang nên bài đọc của thầy thì cứ như lấy từ trong bảo tàng ra. Trời đất thiên địa ơi, mình tra từ điển mỏi cả tay và kết quả là nghĩa thì k mới nhưng toàn dùng từ cổ. Và kết quả là đọc xong 30 trang thì đầu óc của mình vẫn rỗng tuếch như ban đầu. Ri thì mần răng mà tóm với cả đánh.

Đi về nhà với tâm trạng rất bất an. Kiểu ni thì mần răng mà học. Thiệt là dại dột. Tại sao mình lại ham hố đi chọn cái khóa học rất là chuyên môn ri. Cái sở thích hại cái thân rồi.

Và hôm nay, từ 9h sáng đến 2h chiều, mình cắm cúi đọc và ghi chép toàn bộ 60 trang (2 bài) với vô vàn từ cổ, từ văn hoa, từ cao sang, từ học thuật, mình lờ mờ hiểu ra túm lại 2 bài viết đó nói cái zề. Và cũng làm bậy một cái precis để nộp.

Đó mới là một môn, còn 2 môn kia, lạy cụ, không phải viết precis mà một môn thì viết reflection journal còn môn kia là đọc rồi tóm tắt. Và cũng may là 2 môn còn lại thì đọc xong mình hiểu họ nói gì, ví dụ như vừa đọc xong bài viết về các dịch vụ hệ sinh thái và sự thuần hóa thiên nhiên của con người. Đấy, cứ cho ta những bài đọc đơn giản rứa có phải đỡ hại não không hả ngài tiến sĩ ơi.

Thôi, 1 precis xong rồi, giờ phải chiến thêm cái nữa cho thứ Tư tuần sau. Đời thiệt là hoàn cảnh.

Monday, September 15, 2014

Yêu con

Nếu để tả bằng lời tình yêu của mẹ dành cho 2 con, mẹ không thể tả hết được. Ngay cả hành động hay cử chỉ thể hiện tình yêu ấy đối với mẹ vẫn không đủ, huống chi bằng lời.

Mỗi ngày, thời điểm vui nhất của mẹ là được gặp 3 cha con. Cứ để màn hình nhìn thấy nhau rồi 3 cha con thì cùng nhau học còn mẹ bên này cũng học. Như thế mẹ có cảm giác là mẹ đang ở nhà cùng 3 cha con.

Ngồi đọc thỉnh thoảng nghe anh hai hỏi bài, thấy em Tũn chạy lăng xăng mẹ thấy bình an hơn, mẹ thấy được là chính mẹ, mẹ thấy có động lực để làm việc tiếp.

Nếu trên đời này có người mẹ nào yêu con nhất thì đó chính là mẹ, 2 con biết không?

Mỗi ngày mẹ sẽ ghi lại một vài dòng, và đến lúc mẹ về thì các con có thể đọc được hơn 200 posts về tình yêu mẹ dành cho con. Và như thế vẫn chưa đủ.

Yêu 2 cục cức xúi của mẹ vô cùng.

Sunday, September 14, 2014

First time volunteer

May mắn khi sang đây học là có một nhóm sinh viên người Việt luôn nhiệt tình và giúp đỡ.

Khi biết mình đang thuê nhà với giá cắt cổ, rất nhiều bạn nhảy vô hỏi thăm và giới thiệu thuê nhà giúp. Phải nói người Việt khi xa quê hương rất khác với những gì đc trải nghiệm ở chính trên đất Việt. Thế nên, trong một môi trường lành mạnh thì những suy nghĩ tiêu cực không có cơ hội sinh sôi nảy nở.

Từ một bạn nhiệt tình chỉ đường, rồi một bạn khác đứng chờ dẫn đi, một bạn nữa lại mang cho mình nồi cơm điện, bạn khác thì chỉ cho cách tìm nhà, tìm xe và dẫn đi xem nhà. v.v. Có như rứa mình mới cảm thấy mình đang tồn tại và được mọi người quan tâm.

Những câu chuyện phiếm hàng đêm trên FB là những lúc giúp mình cảm thấy bớt tủi thân. Và cũng từ những câu chuyện phiếm trên FB từ bạn Ngọc mà mình biết bạn Hưng sẽ có chuyến đi tình nguyện vào ngày thứ Bảy.

Nhảy vào nhờ bạn Hưng đăng ký, cũng vớt vát được một suất đi tình nguyện đến một vườn công đồng ở Kinvara cách Galway tầm 40km, mặc dù là đã quá muộn.

10h30 xuất phát tại nhà đến nơi 12h.

Công việc tình nguyện là dọn vườn để chuẩn bị sự kiện cho ngày hôm sau. Sự kiện là ngày mà các gia đình xung quanh hoặc ở nơi khác đến khu vườn cộng đồng đến chơi, đến cùng nhau tụ tập ăn uống rồi đóng góp từ thiện cho vườn.

Công việc tình nguyện là dọn vườn.

Xuống xe, mình lao vào lắp 2 cái lều. Lắp xong lều là bưng ghế và bàn vào lều. Bình thường ở nhà thì bê cái gì nặng, mình sợ hư tay, giờ một mình vác một cái bàn đi bay bay. Ui chao!

Bê bàn xong bên này thì bê bàn bên kia. Tiếp nữa là đi nhổ cỏ. Mình phải tả cây cỏ này một cách có khuyến cáo mí được.

Cỏ tên tiếng anh là nettle, dịch sang tiếng việt là cây tầm ma không biết có đúng không. Cỏ gì mà kinh khủng khiếp. Chỉ cần đụng nhẹ vào là cứ như bị con gì đốt, nó nhức, ngứa rất khó chịu. Nhiệm vụ của mấy đứa con gái là đi học các lối đi trong vườn thấy cây cỏ này là phải nhổ hoặc cắt hết lá để ngày mai lại khi trẻ con đến chơi, chúng chạy nhảy thì không bị vướng mấy cái cỏ kỳ quái đó. Mình được phát cho cái bao tay, bịt kít hết bằng da ở dưới và chỉ có mỗi mấy đường thun ở phía trên, thế mà vô ý cỏ quỷ tha ma bắt đó chích cho 5 phát. Mỗi lần bị chích là hắn đau, hắn nhức, hắn ngứa, hắn rát rất khó chịu, và phải nguyên một ngày nó mới hết.

Đi nhổ cỏ thì mới phát hiện trong vườn có rất nhiều cây ăn quả, đặc biệt là táo và dâu. Tảo phải có đến trên chục loại, rồi lê, rồi nho, rồi mận ..

Táo sai trĩu quả. Tùy vào mỗi loại mà khi chín táo sẽ có màu khác nhau. Có những cây táo đỏ rực nhưng vẫn chưa phải là chín. Cách kiểm tra táo chín hay chưa là đụng vào táo, nếu nó tự động rớt ra thì táo đã chín, còn cứ đụng qua đụng về mà vẫn y nguyên thì vẫn chưa chín.
Mình cứ mê mẩn khu vườn với sự kỳ diệu của nó.

Nhổ cỏ xong thì chạy vô bếp nhồi bột pizza. Mấy con lơ ngơ cho nhiều nước quá nên bột nhão nhoét. Thế là chạy vô trộm bột áo của bà chủ khu vườn.

Ở một phía bên khu vườn, có một cái lò hình con ốc, Trước lò có dựng 2 cái xẻng.

Tầm gần chiều thì họ đốt lửa lò, đến tầm 6h sáng thì lò nóng và bắt đầu có than. việc nướng bánh pizza rất là thô sơ và có phần bẩn thỉu. Lấy một cái xẻng, mình thề là chẳng rửa bao giờ, rắc bột áo lên, bệt bột làm pizza lên thành hình tròn làm đế, bỏ đủ thứ lên mặt bánh (tùy vào sở thích mà bỏ nhân bánh ví dụ: bí ngồi, nấm, cà, cà chua, hành, hạt ô liu, dứa, thịt nguội, salami....) rồi đưa xẻng vào rảy cái bánh ra giữa mặt lò (mặt lò là mấy viên gạch và toàn bụi củi). Một lúc sau thì lấy xẻng kia xúc ra trở trong ra ngoài và chờ cho chín. Đưa bánh ra cũng cắt rồi ăn lấy ăn để, thổi thổi bụi lò rồi ăn. Và người ta cũng không quan tâm xem cái thìa, cái nĩa có được rửa hay không? Cũng không quan tâm là đồ đó có chín không? cũng k quan tâm là có cháy hay không? Chỉ biết thích thì ăn, ăn lung tung lang tang, bạ gì ăn nấy.

Ăn một lúc thì thấy lục tục từng đoàn từng đoàn nhà kéo vào. Họ cũng mang đồ ăn tới và tự nướng để ăn. Ôi cái công đồng gì mà hay ho thế.

Ngồi một lúc, cả đoàn mình đi ra biển câu cá. Lần đầu tiên cầm cần câu và lần đầu tiên được hướng dẫn cách câu. Và cũng lần đầu tiên câu cá mà không cần mắc mồi. Ra đến nơi là lúc thấy người ta đứng câu cả dãy không còn chỗ nào trống. Thỉnh thoảng có người giật lên được một con cá nục to bự nhảy đành đạch tươi rói. Quăng cho mỏi tay mà không đc con nào, mình đổi cần câu thì câu lên ngay đc 1 con to giống như người ta. :) Reo hò nhảy cẫng lên sung sướng.

Cả đoàn lại quay về lều để nướng cá. Bạn Dan rửa ráy xong cho vào dĩa bạc và nướng mấy con cá lên. Ăn một miếng cá mà nhớ suốt đời vì vị ngọt và tươi của nó. Ngon dễ sợ.

Cảm ơn em Hưng đã cho mình một ngày thật ý nghĩa.





Nhớ con

Chỉ nhắc đến nhớ thôi là mẹ đã nghẹn ngào, nước mắt chảy dài không nói được rồi.
Rất nhiều người bảo chưa thấy ai yêu con như mẹ yêu con. Mẹ cũng thẩy rứa. Mẹ yêu 2 con vô điều kiện, mẹ yêu đến mức có thể hy sinh bất cứ thứ gì để dành cho 2 con. Yêu con, mẹ cũng đã đánh đổi nhiều thứ, trong đó có sự tự chăm sóc bản thân mẹ và tình yêu của ba.

Nhưng đối với mẹ, được thấy con mạnh khỏe vui chơi hàng ngày thì dù có phải hy sinh thế nào mẹ cũng vui vẻ và sẵn sàng chấp nhận.

Thế rồi mà mẹ lại quyết định đi du học một năm. Mẹ vẫn biết mẹ sẽ nhớ 2 con thế nào, mẹ vẫn biết mẹ sẽ phải vất vả như thế nào nhưng mẹ tin rằng quyết định của mẹ là đúng và khi nào các con lớn lên, các con sẽ hiểu và vô cùng ủng hộ mẹ.

Mẹ sang Ai Len được đúng 2 tuần. Sáng nay ngủ dậy mẹ thấy thật hụt hẫng, mẹ thấy thật là bơ vơ, lạc lõng, Mẹ thấy mình thật là dại dột khi phải đánh đổi nhiều thứ quá. Mẹ cảm thấy bất an và rất buồn nhớ các con. Rồi mẹ gọi điện về, được nc và nhìn thấy 2 con, mẹ lấy lại đc tinh thần phần nào, nhưng mẹ lại càng nhớ 2 con nhiều hơn. Rồi mẹ tự nhủ, hãy cố gắng. Ai cũng động viên mẹ, một năm sẽ nhanh qua thôi, rồi mẹ lại về ôm 2 cái mông tròn và cái pụn péo của 2 con trai mẹ.

2 con trai nhớ mẹ nhiều không nào?


Friday, September 12, 2014

Skype calls

Hôm nay, mẹ chưa gặp được 2 cục yêu của mẹ, hơi thở của mẹ và trái tim của mẹ.
Sắp tới đi học, mẹ sẽ bận rộn hơn, ít có thời gian gọi về cho 2 con hơn, rồi mẹ sẽ quen và con cũng sẽ quen.
Mẹ chỉ lo anh hai của mẹ nhớ mẹ mà không học được. Mẹ lo em Tũn của mẹ nhác ị vì quên nhắc.
Mẹ lo ba ham vui hay về muộn làm cho 2 con của mẹ chờ.
Mẹ lo bà ngoại tham công tiếc việc lưng lại còng thêm.
Mẹ lo ông ngoại k ai để ý sợ nửa đêm mộng du đi lung tung.
Mẹ lo đủ thứ trên đời nhưng mẹ không làm hết được.
Một năm thôi, ông trời cho con đủ bản lĩnh để con vượt qua thử thách này.
Cả nhà nhớ giữ gìn sức khỏe đừng để mẹ lo nghe.

Settling down in Galway

Đến nơi, gặp ICOS mới tá hỏa là mình ở một nơi có giá thuê nhà 650e/tháng tức bằng 20tr tiền Việt. Ui chao là đắt đỏ.
Nghiến răng chịu đựng rồi k chịu đựng nổi vì xa quá mà chân cẳng thì đau, khớp gối kêu rắc rắc khi di chuyển nhiều.
Cuối cùng mình quyết định cầu cứu ICOS về vụ thuê nhà. Viết thư từ thứ 6 mà mãi đến thứ Ba mới có trả lời. Khởi đầu có vẻ suôn sẻ, rằng sẽ có một đứa đến thuê thay để đỡ bị phạt tiền. Ngày hôm sau con kia gọi điện, xong biết giá thuê nhà, hắn lặn mất tiêu, chạy mất dép.

Hy vọng tiêu tan!

Mình lại cầu cứu ICOS lần nữa, lần này không biết họ giải quyết thế nào đây.
Tối hôm qua nhìn thấy một cái quảng cáo cho thuê nhà, nghe rất là hấp dẫn, ở ngay trung tâm và rất gần trường. Mình háo hức để đi nhưng đường thì xa, trời thì tối, mần răng mà đi, rủ cí con cùng nhà thì nó nhứt định k chịu đi.
Cảm giác lúc đó răng mà hắn bơ vơ, hụt hẫng như kiểu mình là người vô gia cư, không nơi nương tựa.
Đứng ngoài đường tần ngần một lúc lại quay vô. Thấy mình vô dụng quá.
Chuyện nhà cửa xem ra chưa có hồi kết thúc.





Wednesday, September 10, 2014

Tough trip

Khi nhận vé máy bay, mình đã đọc rất kỹ xem cân nặng hành lý cho phép là bao nhiêu, vậy mà tìm mãi không ra.
Mình gửi thư hỏi Đại sứ quán, hỏi những bạn cũng đi như mình thì đều có câu trả lời là 30kg. Trong khi có đứa còn mang được 40kg/2 kiện.
Lúc đóng gói hành lý, mình cứ đóng cho kiện 30 nên đóng dôi ra một chút xíu là 31.5kg.

Gian khổ bắt đầu ngay từ lúc chưa xuất phát!

Vé bay quốc tế mà họ chỉ mua chặng từ HN đi, còn từ ĐH đi HN thì mình tự mua. Mà nếu không connect từ ĐH thì đương nhiên mình sẽ phải áp dụng ký gửi hành lý như 1 chuyến bay nội địa bình thường, nghĩa là chỉ có 20kg. :(

Có thằng cu em ở trong xóm là ở sân bay mà gọi mãi nó cứ bảo không sao, chờ em xuống chừ. Chừ của nó mà cả nhà mình đợi dài cổ, cuối cùng ba T cũng giải quyết được. Cửa thứ nhất đã lọt.

Ngồi chờ từ 5h chiều đến mãi 9h tối mới lọ mọ đi check in thì thấy sân bay cứ như cái chợ. Người ở đâu ra mà khiếp, đen như kiến cỏ, len chân với 2 hành lý to uỵch, vật vã mãi mình cũng ló mặt thất thần trước quầy check-in.

Cứ tưởng sẽ êm chèo mát mái, kiểm tra giấy tờ của mình xong, nó bảo "chị ơi, vé của chị tính bằng kiện tức là 1 kiện chỉ đc 23kg thôi. Hoặc là chị lôi hành lý ra hoặc chị nộp quá cước". Mình vận dụng hết tài ăn nói để năn nỉ, xin xỏ mãi mà nó vẫn không chịu cho qua. Còn nếu trả cước thì phải trả 150USD. Ui, hết 3 triệu thì mua cái chi cho hết. Thấy mình cứ tần ngần mãi nó lại xuống nước bảo hay là chị chỉ đưa cho em một nửa, không cần hóa đơn em sẽ cho qua. Một nửa chị cũng không có, vì kể cả lúc ăn, chị cũng không có tiền mặt để trả thì làm sao có tiền để trả tiền phạt.

Phương án xấu nhất đã xảy ra, mình xin nó cái thùng và lôi hết mì tôm ra, lôi áo khoác, quần jean, áo len ra cho vào hành lý xách tay. Nhưng nó bắt mình cân hành lý xách tay và cũng không cho mình qua.

Cuối cùng mình bảo, chị có mỗi tờ 5 USD, hay chị đưa cho em nhé. Nó ngán ngẩm quá rồi thì cũng cho mình qua với tổng số cân nặng là 27kg.

Qua được cửa ải thứ hai mình nghĩ là xong rồi nhưng cửa ải tiếp theo mới là kinh hoàng.
Thấy thời gian không còn nhiều với lại cũng k có kinh nghiệm đi ở sân bay Nội Bài nên mình cứ thế tay xách nách mang mà bước vô khai hải quan.

Đang đi rất là hấp tấp thì bị giọng Bắc chua lét gọi giật trở lại. Thôi chết rồi. Địa ngục là đây.
2 đứa một trai một gái, mặt non choẹt, túm lại một mớ đứa con gái và đàn bà, toàn là dân đi học bắt cân hành lý. Vẫn biết tiêu chuẩn đc 7kg và cũng vì an toàn của máy bay (như xe buýt, nếu chở quá tải sẽ không an toàn), nhưng đối với máy bay việc kiểm tra tải trọng quá là đơn giản và có phải người nào cũng đi đúng cân nặng của mình đâu có rất nhiều người đi được một nửa hoặc thậm chí hàng không còn có dịch vụ vận tải thì việc quá cân của một số người bị tóm lại là hoàn toàn có thể châm chước cho qua.

Nếu mình đặt mình ở vị trí của 2 cô cậu đó thì mình chỉ nhắc nhở và động viên mọi người. Tại sao người Việt lại làm khó người Việt thế.

Kết quả là mình phải day dứt tiễn đi một gói cafe và vô số đồ dùng học tập khác.

Cũng may mà mình nhanh ý, mặc tấp lên người cái áo khoác nặng, đội lên đầu cái mũ len với mấy cái thắt lưng. Và chắc là thấy thời gian không còn nhiều để đôi co nên nó cũng để cho mình đi sau khi thấy mình quăng vô sọt rác hộp cafe.

Ôi, người Việt mình ơi, sao mà nhẫn tâm thế.

Lúc check-in con bé phụ trách còn dọa, em cho chị qua, đến sân bay CDG họ lại bắt chị lại thì chị chịu trách nhiệm.

Mình bước xuống sân bay với tâm trạng rất sợ sệt. Sân bay của họ rộng đến mức một phút không biết có bao nhiêu chuyến mà người cứ lưa thưa. Thấy có một loạt cửa check-in, mình chui vào hỏi. Khác hẳn với vẻ mặt đăm đăm như sắp oánh nhau của các cô chú người Việt, các bạn Pháp lúc nào cũng cảm ơn, xin lỗi và cười tươi hướng dẫn cho mình. Vào cửa an ninh là cái chỗ kiểm tra hành lý, đón tiếp mình là 2 anh chị người Pháp ăn mặc lịch sự, cũng cười tươi như hoa và hướng dẫn nhiệt tình và thân thiện.

Nằm ngả lưng trên sàn nhà ở cửa ra máy bay để bay sang Dublin, mình mới lấy lại tinh thần được và cũng may mà ở đó có wifi free nên có cuộc trò chuyện với 3 cha con. Tinh thần lấy lại gần hết.

Đến lúc chuẩn bị mời hành khách lên máy bay, có ô tiếp tân (lạ là cô nào cũng đẹp như hoa hậu) lại đưa cho mình cái tag màu xanh nõn chuối (mình giật thót cứ tưởng bỏ mịa rồi, nó lại cân hành lý thì chít bà), nhưng lại bảo. Chút nữa trước khi leo lên máy bay, chị đưa cái này cho mấy anh ở ngay chân cầu thang lên máy bay để cho xuống dưới vì hành lý của chị hơi to, đến lúc chị xuống thì hành lý của chị cũng sẽ ở ngay chân cầu thanh cho chị lấy. Phù, hú vía, rứa mà mình cứ sợ. Đúng là mấy cô chú ở Nội Bài làm cho chị hoảng đến tận Pháp vẫn chưa hết.

Bay máy bay từ Pháp sang Ai Len loại máy bay nhỏ Concort thì phải, vậy mà khi hạ cánh, bác cơ trưởng hạ êm như ngã trên nệm bông. Đúng là khi bước xuống máy bay thì đống hành lý xách tay đã lù lù ngay cửa cứ như có ai hô biến từ Pháp sang Ai Len. Không thể hình dung tại sao lại có thể nhanh như thế được.

Một điều rất lạ ở đây nữa là khi lấy hành lý, không ai thèm kiểm tra xem bạn có cầm đúng hành lý của mình không hay là chôm của ai khác. Vì một lý do vô cùng đơn giản là không ai dại gì lấy hành lý không phải của mình vì rủi ro dính vào rắc rối là rất lớn, do có thể hành lý đó có chứa đồ phi pháp. Thế nên khi ra khỏi sân bay Dublin, mình cứ tìm xem có ai chặn lại kiểm tra tag hành lý ký gửi không nên cứ đi tiếp thì lại ra bến taxi mất rồi. :)

Khai báo hải quan ở CDG nó đơn giản rồi thì thông quan nhập cảnh đối với mình không thể có ai nhanh hơn được nữa.

May mắn là lúc khai báo tại cửa nhập cảnh, chỉ có đoàn khách từ mỗi chuyến bay bé con của mình. Chỉ mấy chục con người ta trong khi họ chia ra 2 nhóm, nhóm khách châu Âu và khách không phải đến từ Châu Âu. Chỉ có vẻn vẹn mấy người Châu Âu nên mấy immigration officer bên nhóm đó ngồi không nên anh điều hành đẹp trai ở sân bay thỉnh thoảng lại điều một vài chú sang "Châu Âu", và mình là một trong số đó. Thủ tục nhập cảnh đối với mình chỉ mất khoảng 3 phút và trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn là đến thành phố nào, ở bao lâu. Chấm hết.

Lúc xong thủ tục nhập cảnh, anh Điều hành đẹp trai còn chủ động chào tạm biệt. :)

Leo lên taxi về khách sạn, gặp một bác lái xe taxi đã già, chắc tầm hơn 60 tuổi. Bác rất là vui tính, vừa đi vừa trò chuyên làm cho mình đỡ tủi.

Khách sạn bên này rất là vui ở chỗ là cửa chui vào khách sạn bé như cái cửa vào nhà ở và cũng sát ngay lề đường nên nếu ai mà đi xe hơi tới ở lại thì chả biết đỗ ở đâu. :P

Quầy lễ tân khách sạn cũng bé như một cái bếp chật hẹp ở nhà. Thả người xuống ghế mình xin cô lễ tân cho mình ly nước, uống lấy uống để vì khát.

Đường vô phòng trong khách sạn cứ như trong tổ kiến, chui ngóc ngách thậm chí thang máy cũng nằm trong một cái ngách mà nếu không để ý thì tìm không ra. :)

Vậy mà cái gì cũng có, nghĩa là bar cũng có mà nhà hàng cũng có. Sáng sớm hôm sau xuống nhà hàng tìm đường đến đó cũng giống như mò về phòng, cứ phải đi ngoặt qua ngoặt về mấy dạo mới lò mặt vô nhà hàng và lại ngạc nhiên thấy nhà hàng đc mở mặt ra phía bên kia đường. Cứ như lạc vô ma trận.

Mọi thứ hay ho bắt đầu trở lại, cuộc sống lại tươi rói lại nhanh thôi, ngoại trừ nhớ nhà rất khó kiểm soát.

PS. Một số tips khi qua cửa xuất/nhập cảnh và trên máy bay:
- Đối với hành lý, dù nó nặng và cồng kềnh bao nhiêu thì hãy có gắng tỏ ra nhẹ nhàng bấy nhiêu. Đừng mang vác khệ nệ cồng kềnh vì mấy chú chỉ nhìn thì khó đoán cân nặng và nếu cứ tay xách nách mang thì kiểu gì cũng bị túm cổ lại, mà đã bị túm thì kiểu gì cũng rắc rối to.
- Nếu có người thân đi cùng thì hãy để người thân vào chỗ xuất cảnh, mang hộ một số đồ hành lý xách tay, và chỉ đển khi qua của khẩu thì người nhà trao đồ và đi về. Với cách này, mấy chú kiểm hành lý thì chỉ tính số hành lý/người.
- Ngồi trên máy bay thường rất khát nước, hãy gọi tiếp viên xin nước uống bất kể lúc nào có thể, hoặc tới ngay chỗ tiếp đồ uống trên máy bay (thường ở chỗ giao nhau giữa các khoang), có thể thậm chí uống được nước trái cây nếu muốn.

Tạm biệt 3 cha con

Từ khi biết lịch bay đến lúc bay chỉ vẻn vẹn đúng 1 tháng. Trong 1 tháng mà mẹ phải đi công tác 2 nơi là Sài Gòn và Hà Nội.
Công việc ở cơ quan ngập đầu khiến mẹ cứ cuốn vào mà ít có thời gian ở nhà chăm 2 con. Cả tháng trời mẹ thậm chi không vào bếp, không chuẩn bị đồ ăn sáng như thường ngày cho 2 cục vàng của mẹ. Mẹ phụ trách nhiều thứ ở cơ quan quá, mọi người cần mẹ quá nên mẹ không dứt ra được. Thôi thì các con của mẹ chịu thiệt một tí nhé.
Vậy mà đến sát nút ngày bay mẹ mới ở nhà với các con được vài ngày. Rồi thì các con cũng bận đi học, mẹ háo hức được đi đón chú út của mẹ, mẹ hạnh phúc khi cùng chú út đạp xe đi học. Mẹ yêu các con của mẹ quá đi.
Thời gian cứ dần rút ngắn lại so với ngày bay của mẹ rồi thì buổi chiều chủ nhật, cả nhà ta cũng dắt nhau ra sân bay tiễn mẹ ra Hà Nội bay sang Ai Len.
Thủ tục check-in chiếm nhiều thời gian quá làm cho cả nhà ta không có thời gian nói chuyện nhiều. Mẹ chỉ biết ôm 3 cha con thật chặt rồi nước mắt cứ rơi hoài cho đến lúc mẹ đặt chân xuống Nội Bài. Mẹ thương và nhớ 3 cha con không thể tả bằng lời.
Một năm sẽ nhanh thôi 2 con trai của mẹ. Mẹ sẽ cố gắng học giỏi, 2 con của mẹ cũng thế nhé.
Mẹ yêu 2 cục vàng của mẹ lắm lắm, 2 yêu của mẹ có biết không?