Monday, June 30, 2025

1/7/2025

 Ngày mồng 1 tháng 7 hàng năm luôn là 1 ngày đặc biệt. Nó đặc biệt bởi:

- Là sinh nhật của Bacu

- Các văn bản pháp luật, chính sách .... thường có hiệu lực, nếu không vào 1/1 thì sẽ là 1/7. 

Năm nay, ngày 1/7/2025 trở thành ngày lịch sử của cả nước và của gia đình mình:

- Cả nước chính thức vận hành theo hệ thống cải cách hành chính sau sáp nhập. Các cơ quan đoàn thể nhà nước rốt ráo chuẩn bị để vận hành bộ máy sáp nhập. Có rất nhiều người bạn của mình cũng nhân cơ hội xin về hưu, và mốc về hưu là từ ngày 1/7.

- Ngày 1/7 là ngày đầu tiên vận hành đất nước sau sáp nhập, toàn bộ hệ thống chùa trên cả nước sẽ cử chuông cầu dân thái quốc an. 

Đặc biệt, ngày 1/7 năm nay là ngày có hiệu lực đối với 2 Quyết định quan trọng của gia đình mình: 1 là Quyết định tuyển dụng làm Trợ giảng của ông trai cả tại Đại học Kinh tế Huế; 2 là Quyết định bổ nhiệm Bacu làm Chánh Án tỉnh mới sáp nhập Quảng Trị. 

Một ngày quá ý nghĩa và đặc biệt. 

Rồi Út thúi báo là được nghỉ 2 tuần ôn thi, vậy là mình mua vé cho em pé về ngay tắp lự. Mình bảo vs Bacu là năm nay khỏi quà từ vợ nha. Sinh nhật sướng quá rồi, có quà từ Ăng Hưa, cả Ăng Hưa và em pé về nhà, rồi được thăng chức. Quá vui rồi. 

Ngày Bacu được gọi ra Hà Nội nhận quyết định bổ nhiệm, gánh nặng đã bớt nhưng khi chưa cầm cái QĐ trên tay, mình vẫn chưa hoàn toàn thảnh thơi được. 

Nguyên 1 buổi sáng đó, mình cứ hồi hộp từng giờ từng phút. Đến 9h sáng nt cho cậu TP, vẫn chưa diễn ra, đang diễn tập. Chỉ có mỗi việc trao QĐ thôi mà tập lui tập tới cả buổi sáng, toát mồ hôi hột. 

Rồi thì cũng đến giờ lên nhận quyết định. Thấy hình ảnh papa cầm tờ A4 trên tay, lúc đó mình mới thở phào nhẹ nhõm. Chúc mừng papa trở thành Chánh án tỉnh Quảng Trị mới. 





Monday, June 23, 2025

Sáp nhập

Hồi đầu năm khi việc sáp nhập bắt đầu ở các sở, mình rất thờ ơ vì nó chẳng ảnh hưởng chi đến mình cả. Rồi khi việc sáp nhập, cải cách hành chính mở rộng ra toàn quốc và toàn ngành, thì mọi việc cứ xáo tung lên.
Cơ quan mình có cái dự án nhận tài trợ từ Tổ chức Bánh mỳ nhưng buộc phải có nguồn vốn đối ứng. Ngay từ đầu nguồn đối ứng do UBND huyện cấp và đã thực hiện thành công giai đoạn 1 rất trọn vẹ. Từ đó tiếp tục xây dựng giai đoạn 2. Đùng cái cấp huyện giải thể, đồng nghĩa với việc nguồn vốn đối ứng không biết lấy từ đâu ra để đắp vào. Thế là mình, lần đầu tiên, phải cầu viện chồng mình can thiệp trong công việc. Đây là điều tối kỵ của vợ chồng mình từ xưa đến giờ. Đi làm việc mình chưa bao giờ giới thiệu mình là vợ của ai đó, là người nhà của ai đó để được ưu tiên đối đãi. Mình luôn nói với những người, sau khi biết mình là vợ của chồng mình, là trong công việc chị là chị, chị k phải là vợ của ai đó mới có thể đi làm được. Có lẽ vì chưa bao giờ 
Rồi thì mọi thứ có vẻ suôn sẻ hơn. Từ Chủ tịch UBND huyện Bố Trạch, tới giám đốc Sở TC, bắt đầu có tác động tích cực cho quá trình xin phê duyệt dự án. 
Đến thời điểm này, có vẻ chỉ còn 1 quyết định phê duyệt cuối cùng nữa là dự án có thể đi vào hoạt động chính thức. 
Ngành của Bacu là ngành đặc thù, nhân sự mặc dù là ngành dọc nhưng vẫn phải là TUV, nghĩa là phải được cả ngang và trên. Rất cam go. Cách đây 5 năm, ngày bầu TUV, là ngày chuẩn bị bão, mình ở nhà làm việc hồi hộp chờ từng giờ từng phút. 
Thời điểm mới sáp nhập, cứ tưởng vì là ngành dọc và ngành đặc thù nên không sáp nhập. Nhưng việc sáp nhập không chỉ diễn ra nội tỉnh mà là sáp nhập tỉnh. Từ 64 tỉnh thành giờ còn 34, nghĩa là cứ 2 ông ChA thì sẽ có 1 ông không được giữ nguyên chức vụ. 
Từ đầu, khi QB có phong thanh sáp nhập với Hà Tĩnh thì Bacu chắc chắn không giữ được nguyên vị trí vì người cùng cấp ở HT có thế rất mạnh. Lúc đó mình động viên Bacu là nếu phải ra HT thì em bỏ việc đi theo, không có chi phải xoắn. Lúc đó Bacu cũng đã nhờ người quen ở HT tìm nhà để thuê. Rồi câu chuyện sáp nhập thay đổi phút chót, QB nhập với Qtr, Bacu lại có lợi thế vì trẻ hơn người cùng cấp. 
Quá trình sáp nhập mang đến cho mỗi người những cung bậc cảm xúc rất khó đoán. Và đến thời điểm hiện tại thì cũng chưa có gì chắc chắn, chỉ mong sao công việc của Bacu thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện đều hanh thông. 
Tuy nhiên, có những người nhờ có sáp nhập, bỗng nhiên họ hưởng lợi. Vì không có ai đủ điều kiện nên họ nghiễm nhiên trở thành lựa chọn duy nhất. Đơn cử như GĐ Sở YT. Đời đúng là không biết mô mà lần. 

Friday, June 6, 2025

Bacu

Mình có di động từ năm 2003, lúc lấy máy thì người đầu tiên mình lưu vào máy là số của ông chồng. Người bán máy hướng dẫn mình lưu số và sau khi đọc xong số, họ hướng dẫn lưu tên, hỏi tên chi, mình bật ra luôn Bacu. Cậu bán máy ngừng lại giây lát rồi mới ghi vào Bacu như mình hướng dẫn lại. Cái tên Bacu vẫn giữ nguyên y xì từ đó đến nay hơn 20 năm, chỉ thua số năm ngày cưới 3 năm. 

Ảnh chụp năm 2022
Cái tên Bacu trở nên độc nhất vô nhị vì mình chưa từng thấy xuất hiện ở bất kỳ người nào mà mình quen biết. Chỉ có một cô đồng nghiệp sau khi thấy tên Bacu trên máy mình thì đổi tên chồng thành Baku 😆😆 Còn lại mình toàn thấy họ đặt tên chồng trên điện thoại là "Chồng yêu" "Anh yêu" "A .... (tên của chồng)" "Ba ... (tên của chồng). Mỗi lần thấy tên "Chồng yêu" "Anh yêu" hiện lên ở máy ai đó, mình lại thấy ớn, thấy nhột và thấy sến súa, giả tạo vô cùng.

Mình chứng kiến con bạn mình lưu tên "Anh yêu" nhưng chồng hắn thì sống bẩn, bần tiện và khốn nạn không ai bằng. Đi theo gái hết con này đến con kia, về nhà tính toán từng đồng với vợ, đánh vợ, coi thường vợ.... đủ thứ bẩn thỉu trên đời. Thế nhưng con bạn vẫn sắt son giữ tên "Anh yêu" trong máy. Mỗi lần hiện lên là mình lại thấy lờm lợm. 

Áo cà sa không làm nên thầy tu. Quá chuẩn!

Được cái cả 2vc mình đều không thích mấy cái tên sến súa màu mè rứa nên tên mình được Bacu lưu là Honey số 1 và Em số 2, giờ 2 cái gộp 1 thành Honey. 

Quay lại Bacu của 2 cục cưng. Từ một người chỉ biết nấu cơm, luộc trứng, xào bắp cải cà chua thì giờ ổng có thể nấu hùm bà lằng các món, kể cả các món cực kỳ phức tạp. Đặc biệt là Bacu rất thích đi chợ và nấu ăn. Nếu ai đến nhà mình vào giờ trưa thì sẽ thấy hình ảnh hơi ngược với xu thế là chồng lui hui trong bếp, vợ thì loăng ngoăng đâu đó hoặc ngồi coi phone, thỉnh thoảng chạy ra ngó và bị đuổi đi vào. Hàng ngày, cứ tầm 3-4h chiều thì sẽ nhận được một tin nhắn "Tối ni ăng chi" từ Bacu. Ăng chi ở đây không phải là món ăn mà hỏi xem đã lấy đồ gì ra để nấu chưa? Hôm thì mình nhớ hôm thì quên. Và ngày nào quên thì ngày đó kiểu chi cũng được ăn món gì đó được chế biến từ đồ siêu thị. 

Mình hỏi răng mà cầm tay chặt ri; Bacu bảo giữ cho chặt (Ảnh chụp năm 2015)
Hôm thứ Hai vừa rồi, mình nhắn là tối vợ đi tập nên phải ăn sớm, em quên lấy đồ ra rồi. Thế là Bacu hớn hở "để đó anh nấu cho, để anh tự, về không được nói chi hết á nả". Kết quả là lúc về thấy la liệt ở bếp nào là thịt, đậu phụ, cà chua, thịt xay, hành lá, mướp đắng... Mình lon ton đi vô, vẻ mặt hớn hở của Bacu chặn ngay "đã nói là không được nạt rồi á nả" 😁😁😁 Mỗi lần Bacu đi chợ hay siêu thị thì mua bất cứ thứ gì Bacu muốn mà không hỏi xem trong tủ lạnh đã có thứ đó hay chưa. Vì thế, nhiều lần Bacu bị nạt vì cái tội này. 😅😅😅 Cuối tuần, trong lúc mình đang ngủ, Bacu lẻn đi chợ, tha về một đống, đặc biệt là một hồ lô đồ ăn vặt, từ lạc luộc, ngô luộc, bánh dì, bánh rán, khoai sắn. Mình ngủ dậy là thấy một đống đùm đùm gói gói trên bàn. Ăng răng hết được, rồi đi năn nỉ khách (ai tới) thì ăn, nhưng ăn hoài cũng không hết. Thế là lại bị vợ nạt cái tội mua tùm lum. Tốn tiền thì ít nhưng mình không muốn vứt đồ ăn, mà ăn thì béo, không ăn thì hỏng. Haizz 😏😏😏 Nói mãi nói miết thì cũng giảm dần. Có hôm, Bacu đen, khi chuẩn bị lén đi chợ thì vợ vừa dậy, nên vợ đã kịp cản không cho đi chợ mua bậy. Bẵng 1 thời gian không đi chợ vào cuối tuần thì nay có một Bách Hóa Xanh ngay trước ngõ, thế là nạn đi mua bậy lại tái diễn. 😁😁😁 

Quay lại hôm thứ Hai vừa rồi. Mình trêu, để vợ chụp ảnh đăng quảng cáo, nhưng sau đó thì dập tắt ngay và cảnh báo "Ui thôi, đăng lên họ rình hốt mất thì toi". Một lúc sau thì con bạn mình tới gặp Bacu để xin tư vấn, cái thấy Bacu loay hoay trong bếp đang mần món đậu phụ nhồi thịt, hắn choáng và nói y chang câu mình nói hồi nãy "họ mà thấy, cẩn thận kẻo họ hốt mất". Hôm đó, cái món thịt rang cháy cạnh ngon nhất từ trước đến nay. Miếng thịt mềm, giọt, ngon ngọt.... Không tả được, nhưng ngon vô cùng. 

Hạnh phúc không nằm ở cách chúng ta gọi tên mà cách chúng ta được đối xử. 








Tuesday, June 3, 2025

Máy bận

Cả nhà có một thói quen được xem như là nguyên tắc đó là sẽ gọi video call cả nhà trước khi đi ngủ, vào khoảng 22:00 - 22:30 hàng đêm. 

Em pé hồi nhỏ, chắc phải gần 10 năm trước. Em đang ôm chân mạ.

Trước đây, khi 2 cục cưng chưa đi học thì mạ sẽ sang phòng 2 con nằm ôm thơm hít hà tầm vài phút rồi mới về phòng đi ngủ. Hôm nào mạ nhác hoặc mạ mệt thì 2 cục yêu sẽ sang phòng ba mạ cho mạ ôm thơm chút rồi về phòng mình. 

Đó là thói quen và cũng là "liều thuốc ngủ của mạ". Mạ thường nói với 2 cục cức là mạ chưa thấy ai yêu con của họ như mạ yêu con. Chỉ cần các con sứt cái móng tay là mạ đã hốt hoảng lo lắng rồi. 

Hồi anh Hai đi học đại học, family video call bắt đầu trở thành thông lệ hàng đêm. Nhưng chỉ là giữa 2 máy gọi cho nhau, 1 của Ăng Hưa một ở nhà. Ba và em pé cùng mạ nói chuyện với Ằng Hưa. Có hôm cả ngày mạ nt hỏi thăm nhưng Hưa không trả lời, đến tối gọi cũng k được, lúc đó bạn cùng phòng đã về quê. Mạ lúc đó hoảng loạn, gọi điện khắp để nhờ người ktra xem Hưa có trong phòng không. 

Rồi thì tới lúc em pé đi học. Cuộc gọi giờ đã trở thành tay ba hoặc tay tư, tùy thuộc vào lúc đó papa đang ở mô. Nếu đang ở nhà cùng mạ thì sẽ là tay ba còn nếu đang đi công tác thì sẽ là tay tư. 4 người 4 nơi, chỉ gặp nhau vài phút, hỏi thăm và nói lời yêu thương chúc ngủ ngon và kết thúc. Hàng mô cũng rứa, hiếm khi sót vì nếu mạ quên thì em pé hoặc thi thoảng Ăng Hưa sẽ nhớ và chủ động gọi, chưa một ngày bất thường.

Đùng cái tối hôm qua, mạ gọi group call. Không chú nào nhấc máy. 2 lần, 3 lần cũng không được. Một lúc sau thì Ăng Hưa gọi lại vì nãy đang đi trên đường đi dạy về. Em Tũn vẫn chưa ll được. Mạ gọi bằng phone thường, máy báo bận liên tục. Mạ gọi liên tục, máy bận liên tục. Ba nạt mạ bảo con đg nói chuyện vs ai đó nên máy bận thì gọi chi lắm. Mạ biết vào giờ đó thì em cùng lắm là chỉ nt trên các nền tảng online, không bao giờ gọi phone. 

Thời gian càng lúc càng khuya, máy cứ báo bận liên tục. Mạ bắt đầu hoảng loạn, không còn giữ được bình tĩnh nữa. Mạ bắt papa gọi điện tất cả các mối quan hệ ở BD. Từ người phụ trách KTX, đến chú Nghĩa CA BD, bác Minh Tòa BD, chú Minh em chú Dũng, chú Nam Chánh Án QK7, bác Mười ở Đồng Nai .... Lạ thay, tất cả đều không bắt máy. Mạ càng trở nên bấn loạn. Mạ bảo ba gọi cho chú Dũng Pakito, lúc đó đã hơn 11h đêm. Đối với chú D thì việc không gọi được cho con là điều bình thường, có thể con ngủ sớm, có thể con đi chơi với bạn .... và chú bảo là phải tin tưởng ở con. Vấn đề không phải là tin tưởng mà là lo lắng. Đêm hôm đó, Ba Mạ xới tung các mối quan hệ ở BD để liên lạc với em pé. 

Chú D ở TP Thủ Dầu Một, em pé ở TP. Bến Cát, cách TDM tầm hơn 20km, tức là bằng từ nhà mình ra Bố Trạch. Sau khi chú nhận điện thoại, chú bảo để chú tìm cách. Và cách chú D làm là chú chạy xe trực tiếp xuống Bến Cát cùng với vợ. Lúc biết chú đã lái xe về BC, mạ mới bắt đầu trở lại nhịp thở bình thường. 

Trong lúc chú D chạy xuống, mạ lại bảo ba xin số của chị Gà đang học cùng trường với em pé. Chú Tình cho số lúc gọi thì "số máy quý khách vừa gọi không có". Mạ không hiểu ngày đó là ngày gì mà tất cả mọi liên lạc đều không được. Một lúc sau chú Tình cho số khác và mạ đã gọi được cho chị Gà. Chị Gà lúc đầu cũng ngại nhưng sau đó đồng ý chạy sang khu KTX của em pé để kiểm tra. 

Một lúc sau em pé gọi lại, lúc đó mạ mới thở phào nhẹ nhõm. Vấn đề là bỗng dưng em pé đặt phone tự động tới 10h là "không làm phiền", trùng hợp là hôm đó em ngủ sớm nên mọi kênh liên lạc đều không hoạt động. 

Đoạn mạ gọi lại cho chú D thông báo thì chú cũng vừa kịp tới cổng KTX. Mạ nhắn cho chú là "không phải em sợ cu đi chơi, em sợ ở trong phòng một mình. Nhà em có quy tắc là mỗi ngày vào khoảng 9h30 - 10h30 tối là cả nhà video call chỉ để hỏi thăm trong ngày có chi và chào chúc ngủ  ngon. Bình thường, nếu các con bận đi chơi với bạn thì các con sẽ nhắn là con bận đi chơi với bạn, ba mạ ngủ đi mai con gọi. Thế là xong. Và bình thường thì nếu không gọi zalo hay các online chat được thì sẽ gọi bằng điện thoại thường. Tối hôm qua, gọi kiểu chi cũng không được, nên em hoảng loạn thật sự. Em bắt anh Tuyến gọi tất cả các mối quan hệ ở Bình Dương, còn nếu không chắc em k trụ nổi qua đêm. hihi. Em xin lỗi đã làm phiền vc anh tối qua. Tối qua đoạn nớ anh may vc anh xử lý kịp thời chơ không em đọa luôn. Bấn loạn thật sự á. Cảm ơn vc anh thật nhiều. Những lúc như ri thật sự trân quý tình cảm của mọi người. Chúc cả nhà anh sức khỏe nha. (Lỡ lại gọi lúc nửa đêm thì vẫn nhấc máy giúp em nha. hihi)"

Hôm sau, em nhắn tin xin lỗi đã làm mạ lo lắng. Em rất hiểu chuyện. Nếu là Ăng Hưa thì anh chỉ có mỗi cảm giác khó chịu vì mạ cứ làm quá mà không để ý đến cảm giác của mạ. 

Mạ yêu và nhớ em vô cùng!

Hôm ni em thi lại môn thứ 2, mạ chúc em thi thật tốt và nhanh về Hè với mạ. 


Ăng Hưa xin việc

 Trước ngày giảng thử, ngày mô ba mạ cũng hỏi anh soạn xong chưa, tới mô.... thì câu trả lời luôn luôn là đang và mặt mày cau có khó chịu. Riết mạ cũng không buồn hỏi, đúng hơn là không dám hỏi. 

Tới ngày giảng thử, ba mạ cứ nghĩ là Hưa sẽ làm tốt, nhưng khi nhận được tin nhắn của Thầy thì không còn chi để nói. Ba mạ buồn vô hạn. 

Ba mạ không nghĩ là con giảng thử tệ đến mức nớ. Đọc tin nhắn mà đau nhói tim. Mạ tin là không phải con dốt mà vì con chuẩn bị không kỹ. 

Việc chuẩn bị không kỹ và tâm lý chủ quan có phần coi thường, cũng như suy nghĩ đơn giản đã biến buổi giảng thử của anh Hai dở tệ. Thiệt xấu hổ.

Để chuẩn bị cho vòng phỏng vấn, vòng quyết định, ba mạ lo hơn chi nữa. Mạ bắt Hưa nghĩ ra các câu hỏi có thể hỏi, dự kiến các câu trả lời và sau đó mạ phỏng vấn đề xem cách trả lời, thái độ, giọng nói và ngữ điệu đã ổn chưa. 

Buổi chiều anh Hai đi phỏng vấn, ba mạ ngồi nóng ruột trông từng giờ. Tới lúc phỏng vấn xong anh nhắn "Hni phỏng vấn khá tốt". Mạ thở phào. 

Lúc phỏng vấn có người chụp ảnh gửi cho Ba Mạ. Nhìn cái dáng của anh đứng trước Hội đồng mà thương chi lạ. Mạ có cảm giác như Con trai của mạ đang bị người ta ức hiếp. Thương lắm luôn. 

PS. Ba mạ hỏi, lúc ni là vừa mới vô chào hỏi à? Anh bảo, không, đang trả lời phỏng vấn á. Hội đồng không cho ngồi, bắt đứng. Đoạn con tính ngồi xuống thì họ bảo, không, đứng trả lời. Ơ, rứa sắp cái ghế đó để làm gì? Mà phỏng vấn chớ có phải ... trong phiên tòa mô. Lạ nhỉ!


Sau mấy ngày hồi hộp thì cũng có kết quả. Anh đã trúng tuyển và giờ chờ hết thời gian phúc khảo là ổn. 
Vậy là Ăng Hưa có việc làm rồi. Hy vọng trong thời gian làm trợ giảng, anh phấn đấu để xin được học bổng.