Wednesday, May 14, 2025

Út ít của mạ

Mấy ngày ni mạ nhớ em pé út ít của mạ quá chừng. Nhớ da diết, nhớ không thể tả bằng lời. Chỉ ước được ôm và thơm em thật nhiều. Cái mặt non nớt của em, cái phá phúng phính của em, cái miệng lúc mô cũng cười tươi khi nói chuyện với mạ. 

Mạ thương em quá chừng. Từ một em pé được cả nhà cưng chiều hết mực, từ những ngày mẹ ôm thơm hít hà từ sáng tới tối, từ một em pé muốn chi là mở tủ lạnh thì có ngay, từ một em pé suốt ngày mặc mỗi quần sịp khi ở nhà, một em pé mạ cưng yêu hết mực, giờ em phải tự xoay xở mọi thứ 1 mình. Tự ăn uống, giặt giũ, học hành căng thẳng, thi cử vất vả .... Mạ rất muốn vô cùng với em nhưng em không chịu. Nghĩ lại, nếu mạ mà vô với em thì ai ở nhà chăm bà ngoại, ai chăm Ba. Mạ đang trong trạng thái lực bất tòng tâm. Mạ thương em quá mà không biết làm răng cả. 

Mạ vẫn biết là có hàng ngàn sinh viên như út của mạ, các bạn vẫn xoay xở được thì tai sao Út của mạ không làm được. Mạ biết Út của mạ ụm tự lập được, tự xoay xở được, hong cầng mạ no nắng, nhưng vì mạ là mạ của em, mạ yêu em, thương em đến nhức nhối. Mạ không biết những người mẹ khác họ cảm thấy ntn khi con họ đi học xa nhà. Có thể nhẹ nhàng hơn mạ nhiều. Hồi anh Hai đi học, mạ nhớ nhưng khoảng cách địa lý khiến cho việc lo lắng cũng ngắn lại. Quan trọng hơn, khi Ăng Hưa vắng nhà, mạ có em pé để ôm ấp. Những lúc mạ nhớ Ăng Hưa, mạ cứ ôm em pé và nói "Mạ nhớ Ăng Hưa gứa", ngay sau đó mạ lại nhận được cái lườm yêu của em. Giờ đến lượt em pé út thúi cúa mạ đi học, nỗi nhớ nhân lên gấp bội phần, nó nhiều lúc vượt mức chịu đựng của mạ. 

Mạ đang nghĩ, liệu để em vào học trường đó có phải là quyết định đúng đắn chưa? 

Mạ xin lỗi em! 

Mạ yêu em 

Mạ thương em vô cùng

Sunday, May 11, 2025

Ngày của Mẹ 2025

Trước đó mấy ngày mình vô tình nhớ ra sắp tới là ngày của Mẹ (ngày Chủ nhật thứ 2 của tháng 5). Minh biết chắc chắn cả 3 cha con chẳng ai nhớ, và y như rằng chẳng chú nào nhớ cả. Và mình cũng chẳng câu nệ làm chi. 

Buổi tối như thường lệ, cả nhà lại group call. Chỉ 5-10 phút mỗi ngày thôi nhưng đó là điều mình mong chờ nhất trong ngày. 

Khác với Ăng Hưa, em pé Tũn luôn tươi cười vui vẻ mỗi khi nói chuyện, còn Ăng Hưa thì mặt lúc mô cũng như chuẩn bị cau có. 

Tối hôm qua, mạ gọi thì chỉ mỗi em pé nhấc máy, còn Ăng Hưa thì mất hút, đến sáng hôm sau cũng không ư hử chi, mạ nhắn 2 câu cũng k trả lời, gọi cũng k nhấc máy. Mạ bắt đầu hoảng loạn nghĩ bậy. Một lúc thì thấy Hưa trả lời, mạ nhẹ hết cả người. Bốc máy gọi, anh cũng chả hào hứng chi còn trách mạ làm mất thời gian của anh nữa. Haizz. Càng lớn Ăng Hưa càng xa lánh một cách khó hiểu. 

Quay lại cuộc gọi, mạ hỏi em pé "Có piếc hni nà ngày chi hong", em pé đoáng đại là kỷ niệm ngày cưới của Bama. Tới khi mạ nói là Mother's day thì chú lém lỉnh chống chế "Phới Ú xì ngày mô ụm ngày cúa Mạ hếc" rồi cười tinh nghịch. Mạ yêu em pé chi nạ chi nùng tê nở. 

Năm ni mình vẫn còn có Mạ. Cám ơn Trời Phật đã thương. 

Ngày của Mẹ nhưng mình cũng k làm được chi nhiều cho Mạ, chỉ tắm rửa gội đầu sạch sẽ. Nói thật lòng thì bây giờ những gì mình làm cho Mạ đều là trách nhiệm báo hiếu, vì Mạ đối xử với mình từ xưa đến giờ chưa bao giờ công bằng. Mình luôn là lựa chọn sau cùng của Mạ. Nếu còn 1 miếng đồ ăn ngon thì người nhận luôn luôn không phải là mình. Nếu còn 1 cái ghế nhưng 2 người chưa có chỗ thì mình luôn luôn vẫn là người phải đứng, vì Mạ chưa bao giờ kêu tên mình để cho đồ ăn ngon, kêu mình khi thấy vắng trong khi mọi người ăn mà chỉ kêu mình khi cần sai việc nọ việc kia. Cảm giác yêu thương của mình đối với mạ dần cạn kiệt, chỉ còn lại trách nhiệm và nghĩa vụ báo hiếu. Mình lo cho mạ từng bữa ăn giấc ngủ, luôn sắm sửa cho mạ không thiếu thứ gì, luôn giữ vệ sinh cho mạ sạch sẽ. Mùa Đông thì thay ga nệm, mùa Hạ thì trải chiếu tre quạt nước. Bô nước tiểu cọ rửa sạch sẽ 1 tuần 1 lần. Bót đánh răng đều đặn thay thường xuyên với cùng 1 màu và 1 mẫu để mạ không nhận ra, vì hễ nhận ra là chửi vì đã thay khi chưa được mạ đồng ý. Quần lót thì mua liên tục nhưng hễ trúng 1 cái quần mô không vừa ý thì mạ nói nhức xương từ ngày này qua ngày khác. Tiền lương nhận về mình đưa không thiếu 1 xu, nhưng qua ngày hôm sau lại đòi và nói như kim đâm vào não, nói mà mình không đủ can đảm để nhắc lại. Và vô vàn những điều kinh khủng mạ đối xử với mình hàng ngày. Mình vẫn không thể nào hiểu được vì răng mạ lại ghét mình đến thế. Ghét đến mức chưởi và nộp mình đủ điều không thương tiếc. Rất nhiều lần mình nghĩ liệu mình có phải là con của mạ hay không. Sự đối xử đó, sự vô ơn đó đã khiến cho mình cạn kiệt tình thương đối với mạ, chỉ còn là trách nhiệm báo hiếu. 

Mình vẫn biết là không nên nhưng mình dám chắc trong số 7 người con của mạ thêm 7 dâu rể thì chắc chắc không có 1 người nào khác cùng hoàn cảnh mà hành xử tốt hơn mình, thậm chí không thể chịu đựng những gì mạ đối xử với mình quá 1 tuần. Chỉ mới ngồi nghe mấy chục phút mạ chửi mình, nói mình, nhiếc móc mình mà họ đã không chịu nổi, huống chi đối tượng ghét bỏ mà là chính họ thì mình đảm bảo không 1 ai kìm nén tức giận và ghét bỏ. 

Mình đã luyện sự nhẫn nhịn đến mức thượng thừa. Mạ nói chi cũng được, mình mặc kệ, coi như không nghe, không thấy, việc của mình, mình làm, làm đúng với bổn phận làm con. 

Mình nhớ như in một câu của 1 cô: Mối quan hệ tình thân phải được vun đắp từ 2 phía. Không thể bỗng nhiên một ngày nào đó, người ta dí cho bạn một người và bảo đó là mẹ bạn và yêu cầu bạn phải yêu thương. Tình yêu thương phải được nảy mầm, tưới tắm và vun đắp, nó không phải là 1 công thức máy tính. 

10 năm, 20 năm sau liệu mình có ân hận không? Mình nghĩ chắc chắn là có. Mình sẽ bảo là đáng lẽ mình phải yêu thương nhiều hơn. Rồi sau đó mình sẽ tự hỏi vậy nhiều hơn là như thế nào? 


Sunday, May 4, 2025

Eco-village

Mỗi năm nhà mình lại đi chơi 1 lần với nhà Lạc Khoai. Những năm trước thì chỉ có 2 nhà, giờ quân số được bổ sung hàng năm lên thành 5,6,7 nhà, mỗi nhà 3-4 người. 

Năm nay kế hoạch đi chơi mình dự kiến đi Đà Lạt và SG để vào thăm em pé. Chương trình đi cũng vài ngày, nhưng sau thấy vé máy bay đắt quá nên đổi chiều, thay vì cả đoàn vào SG thì giờ mỗi em pé bay ra. 

Rồi kế hoạch chuyển sang đi Đảo Yến với nhà chú Diệu và 2 nhà nữa ở Ba Đồn, nhưng nghe đến sông nước thì Bacu từ chối tắp lự vì cứ thấy đi thuyền ghe là hãi. Kế hoạch lại chuyển ra đi Hà Tĩnh, mình lên chi tiết từng chút tưởng chốt luôn, nhưng đùng cái có thằng ranh HT phát ngôn vớ vẩn về QB, điên ruột, bỏ kế hoạch không thèm ra Hà Tĩnh. Rồi kế hoạch lại dừng chân tại chỗ với ý tưởng soạn sửa đồ đoàn xuống biển chỗ Khu Trung tâm Đào tạo của Tòa ăn uống hát hò xong về. Kế hoạch ni được giữ cho đến khi chú Diệu đổi hướng lên Phong Nha. Thế là tour Eco-village ra đời.


Từ ngày chơi với nhà chú Oạc thì hầu như nhà mình đi đâu đều có nhà chú Oạc, kể cả Bacu đi công tác thì cũng tha lôi chú Oạc đi theo. Rồi 2-3 năm trở lại đây nhà mình hay rủ nhà chú Tình đi chơi cùng và ai cũng muốn chú Tình tham già vì chú Tình phụ trách món Đờn ca tài tử rất chuyên nghiệp. 

Kết quả, lần đi Eco-village này gồm có 7 nhà: Nhà mình, nhà Hùng-Thủy (Lạc Khoai), nhà chú Diệu, nhà chú Oạc, nhà chú Tình, nhà chú Hải-Lan, nhà chú Hùng-Thủy (Tòa). Tổng cộng 25 người cả lớn cả nhỏ. 

Mình dự định đặt áo quần đồng phục cho cả đoàn nhưng may là sau đó không đặt nữa, chứ đặt rồi cũng k biết mặc vào lúc nào. 😁 Thay vào đó mình đặt 4 bộ mát mẻ cho 4 người (đã từng cùng nhau đi Lào) mặc cho vui nhưng 2 tuần sau hàng vẫn chưa về kịp. Thế là đành lỗi hẹn. 

Kế hoạch đi ngày 2/5 và về ngày 3/5 để ngày 4/5 em pé bay trở vào SG. Sáng mồng 2 cả hội tập trung ở nhà mình trước khi di chuyển. 

Theo kế hoạch là ăn trưa ở đồi Dẻ. Thế mà lên xe nhà nào nhà nấy chạy như bay, lọt qua Đồi Dẻ khi mô không biết. 😜


Đồi Dẻ là khu du lịch sinh thái nằm trên đường đi từ Đồng Hới lên Phong Nha. Khung cảnh khá đẹp, nếu ai muốn sống ảo thì đây là điểm check-in khá ổn. Còn cái đoàn mình toàn người lười, lười từ già đến trẻ, lười từ phụ nữ tới đàn ông, lười từ thanh niên xuống con nít. Vô cái là ngồi 1 cục tới lúc cơm dọn ra. 

Đồ ăn đã được đặt trước nhưng lúc đoàn tới mới làm. Món đầu tiên mang ra là canh chua. Mới nhìn là mình cảm nhận được luôn vị ôi và mặn của canh thế nên mình k rờ tới. Những món còn lại thì đều dở tệ. Chưa có bữa ăn mô mà món mô cũng dở. 

Ăn xong cả đoàn thẳng tiến về Eco-Village. Eco là khu nghỉ dưỡng nằm trên đường lên vườn Thực vật. Một khu khá rộng nhưng cơ sở vật chất còn sơ sài. Nội thất toàn đồ rẻ tiền, đặc biệt là phòng vệ sinh, mọi thứ cứ bẩn bẩn và không tiện nghi. Hồ bơi thì như 1 cái hồ cá. Không có lọc nước, nước đục và bẩn. Nệm thì mềm lún, nền nhà không sạch, vật dụng chả có gì, tắm xong không có bông ngoáy tai, không có lược ... ăn sáng thì toàn chi chi. Thấy toàn điểm trừ. Có mỗi một điểm cộng mà khó có tìm thấy đc ở những nơi khác, đó là thời gian bữa tiệc ngoài trời có thể kéo dài theo ý muốn. 


Lúc lên kế hoạch và lên Menu, thấy được có mấy món, tới lúc ăn, tự nhiên răng mà nhiều kinh hoàng. Ăn thừa mứa. Mình tiếc quá, lấy về cho chó. hihi. 

Bữa tiệc kéo dài tới 00:30 mới nghỉ. Hậu quả là ít nhất 3 người say: Nam thì có a Hải, nữ thì có Bình (Diệu) và Thanh (Tình). 

Bình say rất đáng yêu còn Thanh thì quậy tưng bừng khói lửa. 😛 a. Hải thì lẫy lên lẫy xuống vì cứ ép người khác uống mà người khác k uống là lẫy, trong khi mình thì say be bét rồi. 😛

Qua rất nhiều cuộc nhậu, mình mới phát hiện mình có một khả năng bẩm sinh là uống rượu không say. Trộm vía. 😛

Đi về ai cũng bảo quá vui. Mình hỏi 2 cục cưng thì 2 cục cưng bảo bama vui là các con vui.