Friday, September 6, 2024

Ra ràng

Lúc anh Hai đi học, mạ choáng váng hụt hẫng mất cả mấy tháng, dù anh học ở ngay Huế. Mạ muốn vào thăm lúc nào cũng được. Và quan trọng là, có em pé xúi ở nhà với mạ. Mạ vẫn ôm ấp, nâng niu, nụng nịu, hôn hít em pé cả ngày. Mỗi khi mạ nhớ anh, mạ lại tới ôm em và nói "Mạ nhớ Ăng Hưa". Khi đó, em nguýt mạ một cái thật dài và trêu "biếc gàu, yêu Ăng Hưa nhấc, yêu em nhì". Rồi mạ thơm em cho đỡ nhớ Ăng Hưa. 

Đến lúc Ăng Hưa trưởng thành, mạ dần quen với việc anh học xa nhà, thì tới ngày em pé vào Đại Học. Mạ chênh vênh từ lúc em thi tốt nghiệp xong. Mạ cứ hình dung em đi học xa nhà, mạ sẽ nhớ em da diết, quay cuồng. Nhớ cái mùi mô hôi thơm ơi là thơm của em, nhớ cái pụn péo mà mỗi lần em nằm ngủ là mạ với Ăng Hưa dành nhau ôm, nhớ cái tay tròn lẳn cứ mỗi lần chở em đi học về là em lại thưởng cho mạ thơm tay em, nhớ cái mùi miệng thơm như mùi em pé. Nhớ mỗi tối trước khi ngủ, hoặc là mạ sang phòng em ôm thơm em một trận rồi về ngủ, hoặc em chạy sang phòng mạ nằm lọt thỏm trong vòng tay mạ cho mạ nựng nịu hôn hít một hồi thật lâu, sau mấy lần mạ cứ mặc cả níu kéo thêm tí nữa, rồi thì ai về phòng nấy ngủ ngáy. Mỗi lần mạ sang phòng em, mạ chỉ mới lấy hơi để nói là em đã biết mạ định nói chi và chặn luôn. Thôi thôi, không được mô, nằm 1 chặp rồi về. Haizz. Nguyên tắc là rứa nhưng mỗi khi papa đi uống về, em lại âm thầm nhắn tin cho mạ "chặp mà Bacu ngáy to thì mạ sang ngủ với con". Yêu em pé hiểu chuyện và yêu mạ. 

Từ 1 năm trước, mạ đã suốt ngày ôm em và nói "Mạ vẫn chưa tính ra, tới lúc em pé đi học ĐH thì mạ mầng xăng. Mạ nhớ em thì biếc mầng găng. Mạ nhớ em hà xứa.". Nói miếc một hồi, mạ chỉ cần ôm em và chuẩn bị cất lời là em repeat y chang những câu mạ hay nói. Rứa là mạ lại yêu em rụ rậng rụ rượi. 

Bây giờ mạ mới hiểu cảm giác của ông ngoại khi cậu Hải đi học và đi làm bên Liên Xô, cảm giác ông chở mạ ra ga và cố tình đứng ở chỗ đường ray nơi tàu sẽ đi ngang qua để mạ được thấy ông thêm lần nữa. Uh thì ai rồi cũng phải trưởng thành và tự lập. Em nói ai cũng làm được thì con cũng làm được, mạ đừng có lo. Mạ vẫn biết là các con của mạ tự lập được, tự xử lý được mọi chuyện, tự chăm sóc bản thân, tự nấu ăn ... nhưng cái lo vẫn luôn hiện diện trong mạ, vẫn là phản xạ tự nhiên của mạ. 

Biết mạ lo nên khi lên xe từ Trường về SG: em báo, về tới nơi: em báo. Nỗi lo của mạ bắt đầu xẹp lại. 

Cái vụ xe bus. Ngay khi có email thông báo của Trường đăng ký xe bus. Em và mạ đăng ký vé weekly, tức là chiều thứ 6 từ Trường về SG và sáng thứ 2 từ SG về Trường. 6 tháng = 4,5tr. Cái có lịch học KH 1, mạ vs em nghĩ là có thể học cả cuối tuần nên lại có email xin chuyển weekly sang vé lẻ. Tức là đi chuyến mô trả tiền chuyến nấy. theo đó thay vì 90k/chiều thì sẽ thành 150k/chiều. Rồi tuần đầu tiên kết thúc, em tót về SG tắp lự. Rồi em phát hiện ra là cuối tuần, chẳng mấy ai ở lại KTX, nên em lại quay lại xin Tài vụ resume vé tuần thay vì vé lẻ. Đợi mãi rồi Tài vụ cũng ok. May quá!.

Những ngày đầu, cả nhà xoắn xuýt gọi điện em liên tục cứ sợ em buồn. Mà em buồn thật, vì tối CN ngày bamavaAngHua về lại Đồng Hới, em chính thức bước vào cuộc sống tự lập. Mạ không biết cảm giác của em như răng, chỉ biết thương em vô cùng. Khi gọi hỏi thì em bảo đang soạn sửa lung tung trong phòng. Thấy chán!. 

Đáng lẽ phòng em là phòng 2 người, và trên giấy tờ thì em ở cùng phòng với bạn tên là Cao Quý Tùng. Thế là từ ngày 30/8, lúc cả nhà nhận chìa khóa phòng xong thì sau đó, lúc mô vào phòng cả nhà cũng háo hức lúc mở cửa phòng thì có bạn Quý Tùng ở trỏng. Vì thế mỗi lần mở cửa phòng thì em đều gõ cửa mới mở. Và lần nào thì cái giường bên cạnh cũng chưa có ai. Thế là ngày mô gọi điện cả nhà cũng háo hức hỏi xem bạn Quý Tùng vào chưa, câu trả lời lúc nào cũng là chưa. Rồi bẵng đi một time, cả nhà không hỏi nữa thì em thông báo bạn QT đã nhập KTX nhưng họ lại phân nhầm bạn vô phòng khác. Thê là mấy hôm sau đã thấy em ở trần mặc quần xịp y như ở nhà rồi. Và tới tuần thứ 2 thì em đang rất enjoy cái "đế chê giêng" của em. 

Em là một em pé ngoan, thật thà và đôi khi cam chịu. Em chẳng bao giờ đòi hỏi hay ganh tỵ với ai và với gì. Sao cũng được. Đi ăn mà không có đồ em ăn được thì em nhịn. Áo quần mặc cứ vài cái thay lui đổi tới miết dù trong tủ anh và mạ sắm chật cứng. Dùng điện thoại bị anh giới hạn lưu lượng, cũng không kêu ca oán thán. Chỉ đến khi mạ hỏi vì răng k liên lạc được thì mới bảo là dết data vì Ăng Hưa giới hạn không cho dùng nhiều. Thương em pé mạ quá chừng. Bù lại, bất cứ điện thoại nào em dùng thì kiểu gì sau vài tháng thì màn hình bể toe tua. Em dùng như phá. Cái chi vô tay em cũng hỏng rất nhanh. 😁😁😁

Em là người quảng giao và mạ biết là khi em có tiền thì em sẵn sàng cho bạn mượn mà không cần suy nghĩ, không tính toán. Thỉnh thoảng có tiền bồi dưỡng HSG em chủ động mời bạn đi ăn. Tính cách của em rất giống ông Ngoại. Rất quảng giao, hào phóng. 

Từ một em pé được mạ nuông chiều hết mức, yêu thương cưng nựng như một em pé nhỏ bé tiu, đùng cái em ra riêng, tự lập, tự xoay xở ở một thành phố xa lạ, không có người thân hay bạn bè xung quanh. Với mạ, đó là một cú sốc rất lớn. Không biết em pé cưng của mạ có bị shock không? Mạ yêu em nhấc chên chầng đời.




No comments:

Post a Comment