Thursday, September 26, 2024

"Ra riên"


 Mạ nhớ hồi em học lớp 6, anh Hai đòi ra "ngủ riên". Mấy ngày đầu mạ cũng sang chấn tinh thần dữ lắm. Mạ đang mỗi tối nằm ở giữa, 2 cục cức bu ru 2 bên, đưa thì sờ tún, đứa thì sờ bụ. Mạ thì quay sang phải thơm em, sang trái thơm anh Hai. Đùng cái Ăng Hưa đòi nủ riên. Mạ đang phải điều chỉnh trạng thái thì em pé xúi của mạ cũng đòi theo Ăng Hưa nủ riên. Thế nhưng, cứ đầu hôm xăng xái xách gối theo anh sang phòng bên, thì đúng khoảng 15 phút là chú lại xách gối quay về vì nhớ mạ, k ngủ được. 

Thế mà thoắt cái, em chính thức "ra riên", chứ không chỉ "nủ riên" nữa. 

Trong 3 ngày ở lại BD, cả nhà hò nhau đi sắm đồ cho em pé như kiểu sắm vô nhà mới. Đó là chưa kể mạ mang 2 thùng xốp đủ thứ hùm bà lằng vào, rồi một mớ mua ở SG mang xuống, rứa mà còn bao nhiêu thứ phải sắm sửa thêm. Cứ từng ly từng tý. Mạ muốn em có cuộc sống tiện nghi nhất có thể. Mạ phải làm 1 cái danh mục hàng hóa cần mua dài cả cây số ngay từ ở nhà và sắm sửa dần dần. Từ Học-Ăn-Nằm-Mặc-Đi Lại-Nấu nướng-giặt giũ v.v. 

Khu KTX của em từ tầng 1-5 thì mỗi khu đều có khu bếp chung. Tầng 6-7 phải xuống tầng 5 nấu cùng. Mạ biết tình hình này nên sắm cho em 2 nồi cơm điện để em có thể thuận tiện nấu luôn trong phòng mà không cần thêm bếp núc, nồi niêu soong chảo gì. 

Gia vị đầy đủ y như ở nhà. Dao to, dao nhỏ, dao 2 lá. Mạ sắm cho em con dao gọt trái cây màu vàng rất xinh, anh Hai khoái lắm, cứ 'nóa, con đô mù côm". 😍😍😍 Thớt gỗ nghiến mang từ chợ Cộn. Thìa đũa nĩa muỗng ... có hết. Rồi về nhà mạ gửi 1 thùng hàng vô cho em bổ sung những thứ còn thiếu. 

Em nằm ở giường tầng. Chăn, ga, gối do KTX phát vì ở phòng dịch vụ, nhưng mạ quyết định mua thêm 1 cái nệm để em có thể trải ra dưới bàn học để ngả lưng vào buổi trưa, khỏi trèo lên trèo xuống. Cái quyết định này của mạ bị bachacon phản đối kịch liệt, nhưng mạ vẫn quyết. Kết quả là sau vài ngày đã thấy em trải ra giữa sàn ngủ. Mạ vui lắm. 

VGU cái gì cũng tốt, cái gì cũng thuận tiện và hiện đại. Duy chỉ có 1 thứ rất khó chịu là kiến. Kiến nhiều kinh khủng. Ở nhà khách, gọt táo ra ăn, vừa ăn vừa nói chuyện rứa mà kiến đã kịp bâu vào cả dĩa. Em pé ở tầng 7, vẫn không thoát. Chỉ cần 1 lúc là kiến từng đàn bu tới. Mạ mua cho em 6 lọ diệt kiến mà cũng không ăn thua. Kiểu thuốc diệt kiến này là dụ kiến tới, kiến ăn và tha về tổ để lây lan ra cả tổ. Có vẻ như 6 lọ không đủ để cấp đủ cho vô số tổ kiến trong tòa nhà. Mạ lại vừa mới đặt cho em thêm 10 lọ nữa, cộng thêm sáp đuổi kiến. Hy vọng mọi thứ sẽ ổn. 

Video: "Nhà mới" của em pé. Mạ sẽ bớt lo khi em có đầy đủ mọi thứ và tiện nghi. Yêu em của mạ nhắm. Em có nhớ mạ hong nà. 





 

Monday, September 9, 2024

Bình Dương

Từ trước đến nay, mình chỉ biết đến Bình Dương thi thoảng qua video clip "Độc lạ Bình Dương" và biết đến các khu công nghiệp. Bình Dương là 1 tỉnh landlock, tức là bốn bề đều đất liền: Không sân bay, không cảng biển, không tàu hỏa, thế nhưng lại có tới 4 thành phố trực thuộc tỉnh: Dĩ An, Thuận An, Thủ Dầu Một và Bến Cát. BD là thành phố có GDP đứng thứ 4 trên cả nước.

Duyên nợ đưa cả nhà xuống BD bởi VGU đóng đô tại tp. Bến Cát. VGU xây dựng trên khuôn viên rộng 50ha. Các tòa nhà đều có kiến trúc phương Tây, đến cái mùi trong nhà vệ sinh cũng của Tây. 😜 Sinh viên di chuyển từ Tòa nhà này sang Tòa nhà khác theo các lối đi có mái che. Kiểu mưa không đến mặt, nắng không đến đầu. 

Trước khi tới BD, Bacu đã dùng các mối quan hệ của mình để thiết lập mạng lưới hỗ trợ em Tũn ở vòng ngoài. Chú Hiếu - PGĐ CA tỉnh giới thiệu cho một chú tên Nghĩa, phó trưởng CA Tp. Bến Cát; Bác Mười giới thiệu một người là chánh an TAND TP. Bến Cát, là bác tên Minh; bạn thời thanh niên của Bacu là chú Dũng có biệt danh là Dũng Pakito, rồi thêm chú Minh em chú Dũng có văn phòng Cty ở tp. Bến Cát. 

Ngày đầu tiên đến BD, chú Dũng mời ăn sáng ở TDM trên đường từ SG về Bến Cát. Đến trưa, chú Nghĩa oánh xe tới đón cả nhà đi ăn trưa mãi đến 4h mới về. Chú Nghĩa rất vui tính, quan hệ rộng và có cảm giác là người xuất thân từ gia đình có quyền lực. Chú Nghĩa vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình đến phát ngại.

Buổi tối chú Dũng mời cả nhà gồm cả chú Tình và dì Hoài đi ăn ở TDM, rất không thuận lợi là trời thì mưa, theo gmap thì lạc đường, nên cả nhà đến hơi trễ. Đó là 1 quán dọc sông Sài Gòn, đoạn chảy xuống BD. Buổi tối đó có cả chú Nghĩa mặc dù con của chú mới 2 tháng tuổi và đang ốm. Nghe chú Nghĩa kể nhà chú có một viên trang sát bờ sông, có cả du thuyền này nọ. Thì ra ba của chú Nghĩa là Thiếu tưởng CA về hưu, nguyên là GĐ CA tỉnh BD. Kiểu con nhà có đk. Hèn chi mà chú N đang rất trẻ đã là Phó trưởng CA thành phố rồi. Tối đó mọi người lại say. Có 2 cha con chú Tuấn lác từ SG về nhậu. Nhậu xong về nhà khách VGU ngủ. Tới tận mấy ngày sau, mới nghe kể là tối đó cả 3 chú Bacu, Tuấn lác và Tình nói chuyện với nhau mà oang làng oang xóm. Cu em con chú Tuấn kể, nói to muốn banh nhà. May là nhà khách của VGU cách âm tốt, vì mạ ngủ phòng bên cạnh, chẳng nghe thấy gì. 

Tiện nói đến nhà khách của VGU. Sau khi đặt xong vé máy bay, mạ lên mạng tìm ks quanh khu vực trường để đặt phòng. Tìm một hồi mới nhớ ra là VGU có nhà khách cho người thân của sinh viên đến thuê ở. Có 3 loại phòng: Căn hộ (2 người); villa song lập (4 người) và villa đơn lập (4-6 người). Nhà mình lúc đầu đặt cho 6 người, họ xếp 1 villa song lập và 1 căn hộ. Mạ nhắn đổi sang 1 villa và thêm giường để ở cho vui. Lúc đầu đặt 3 đêm. Cái có chú Tình đi theo, mạ chuyển sang 2 villa song lập (7 người) - 2 đêm. Rồi có thêm dì Hoài nữa là 2 villa 8 người là vừa đẹp. 

Tới ngày nhận phòng, cả nhà không ngờ là nhà trường lại có tiện ích vô cùng thoải mái và thuận tiện cho người thân của học sinh như ri. Đã tiện nghi, rộng rãi, thuận tiện rồi còn vô cùng rẻ. 8 người/1 đêm 2 villa = 1,4tr. Tức là 1 villa/đêm = 700k. Điều hòa thì tứ phía. Phòng khách phòng bếp đều có điều hòa. Cái vụ đặt phòng, mạ cứ đổi lên đổi xuống không biết bao nhiêu lần mà cô Hòa phụ trách không một lời trách cứ hay phiền hà. Ngày nghỉ, đêm khuya đều trả lời mạ đầy đủ và nhiệt tình. Trường tính hết các phương án không chỉ cho SV mà cho cả người nhà của SV nữa. Tới lúc check out lần 1, mạ đặt luôn phòng cho 4 người lần 2 vào ngày 6/9 lúc cả nhà mình quay lại. Tới lúc xác nhận, cô Hòa bảo phòng villa song lập cho 4 người hết, cô sẽ upgrade nhà mình lên villa đơn lập = giá tiền = 700k/đêm. Cái villa đơn lập rộng như cái sân bóng, với 3 phòng ngủ, 1 phòng đọc sách, 1 phòng khách, 1 phòng bếp, 1 phòng ăn và 2 WCs. Rượt nhau trong cái nhà này cũng đủ mệt rồi, chơ không cần đi đâu xa. Nhà mình ở lần 2 3 ngày để sắp xếp soạn sửa phòng KTX cho em pé. Có cảm giác như ở nhà mình. Thích thật. Bảo vệ thì nhẹ nhàng, nhiệt tình và dễ chịu. 

Hình như con người miền Nam nói chung và người BD nói riêng là thế. Dễ mến, nhiệt tình và ấm áp. Tối trước ngày bamavaAngHua về lại SG để bay ra, chú Dũng mời cả nhà đi ăn. Bacu mời thêm Chánh án Tp. Bến Cát tới cùng, trước là để gặp mặt, sau là thêm người thân lo cho em pé lúc Bama về nhà. Bác Minh hơn Bacu 1 tuổi, là bạn thân của bác Mười. Dù lời mời của Bacu rất khó nghe và hách dịch, bác vẫn tới vui vẻ, uống nhiệt tình, dù buổi chiều bác M vừa mới chủ trì một cuộc nhậu trước đó. Thấy mạ và 2 anh em thân thiết dễ thương quá, bác M mời cả nhà trưa mai tới nhà ăn cơm. 

Nhà bác M ở thành phố Mới BD, mặc dù ở trong một con hẻm, nhưng nhà lại rất to rộng, có cả khu vực ngồi nhậu y như ở nhà mình. Cả nhà mình tới khi mọi người gần như đông đủ, và đặc biệt bác Mười cũng từ Đồng Nai sang. Bác M là người đàn ông ấm áp và vô cùng yêu con. Cái cách bác M yêu con cũng y như mạ yêu 2 con của Mạ. Ăn xong, thấy vẻ mặt của em pé buồn ngủ, bác bảo anh Bo đưa em Tũn vào sofa ngủ. Rồi một lúc sau, bác M có việc vào trong nhà, thấy em pé ngủ ngon quá, bác M bảo là chưa về được đâu, thằng bé ngủ ngon lắm, không nỡ đánh thức. Ôi cái cảm giác này y chang như mạ, và đó là lý do mà đôi khi em pé bị trễ giờ. Vì chỉ cần nhìn thấy em pé ngủ ngon lành thì dù có gấp gáp đến mấy mạ cũng không nỡ đánh thức em. Đó, không chỉ mỗi mạ mô nghe 2 con. Rồi bác M còn mua hạt điều tặng nhà mình. Mạ cảm nhận 1 tình cảm chân thành của bác M, của anh Bo và của mọi người đối xử với nhà mình trong bữa tiệc. Cảm giác như nhà mình có thêm người thân. 

Trong cuộc đời, mọi sự gặp gỡ đều có cơ duyên! Gặp được chú Nghĩa, chú Dũng, chú Minh, bác Mười và bác Minh là duyên lành của nhà mình! 







Friday, September 6, 2024

Ra ràng

Lúc anh Hai đi học, mạ choáng váng hụt hẫng mất cả mấy tháng, dù anh học ở ngay Huế. Mạ muốn vào thăm lúc nào cũng được. Và quan trọng là, có em pé xúi ở nhà với mạ. Mạ vẫn ôm ấp, nâng niu, nụng nịu, hôn hít em pé cả ngày. Mỗi khi mạ nhớ anh, mạ lại tới ôm em và nói "Mạ nhớ Ăng Hưa". Khi đó, em nguýt mạ một cái thật dài và trêu "biếc gàu, yêu Ăng Hưa nhấc, yêu em nhì". Rồi mạ thơm em cho đỡ nhớ Ăng Hưa. 

Đến lúc Ăng Hưa trưởng thành, mạ dần quen với việc anh học xa nhà, thì tới ngày em pé vào Đại Học. Mạ chênh vênh từ lúc em thi tốt nghiệp xong. Mạ cứ hình dung em đi học xa nhà, mạ sẽ nhớ em da diết, quay cuồng. Nhớ cái mùi mô hôi thơm ơi là thơm của em, nhớ cái pụn péo mà mỗi lần em nằm ngủ là mạ với Ăng Hưa dành nhau ôm, nhớ cái tay tròn lẳn cứ mỗi lần chở em đi học về là em lại thưởng cho mạ thơm tay em, nhớ cái mùi miệng thơm như mùi em pé. Nhớ mỗi tối trước khi ngủ, hoặc là mạ sang phòng em ôm thơm em một trận rồi về ngủ, hoặc em chạy sang phòng mạ nằm lọt thỏm trong vòng tay mạ cho mạ nựng nịu hôn hít một hồi thật lâu, sau mấy lần mạ cứ mặc cả níu kéo thêm tí nữa, rồi thì ai về phòng nấy ngủ ngáy. Mỗi lần mạ sang phòng em, mạ chỉ mới lấy hơi để nói là em đã biết mạ định nói chi và chặn luôn. Thôi thôi, không được mô, nằm 1 chặp rồi về. Haizz. Nguyên tắc là rứa nhưng mỗi khi papa đi uống về, em lại âm thầm nhắn tin cho mạ "chặp mà Bacu ngáy to thì mạ sang ngủ với con". Yêu em pé hiểu chuyện và yêu mạ. 

Từ 1 năm trước, mạ đã suốt ngày ôm em và nói "Mạ vẫn chưa tính ra, tới lúc em pé đi học ĐH thì mạ mầng xăng. Mạ nhớ em thì biếc mầng găng. Mạ nhớ em hà xứa.". Nói miếc một hồi, mạ chỉ cần ôm em và chuẩn bị cất lời là em repeat y chang những câu mạ hay nói. Rứa là mạ lại yêu em rụ rậng rụ rượi. 

Bây giờ mạ mới hiểu cảm giác của ông ngoại khi cậu Hải đi học và đi làm bên Liên Xô, cảm giác ông chở mạ ra ga và cố tình đứng ở chỗ đường ray nơi tàu sẽ đi ngang qua để mạ được thấy ông thêm lần nữa. Uh thì ai rồi cũng phải trưởng thành và tự lập. Em nói ai cũng làm được thì con cũng làm được, mạ đừng có lo. Mạ vẫn biết là các con của mạ tự lập được, tự xử lý được mọi chuyện, tự chăm sóc bản thân, tự nấu ăn ... nhưng cái lo vẫn luôn hiện diện trong mạ, vẫn là phản xạ tự nhiên của mạ. 

Biết mạ lo nên khi lên xe từ Trường về SG: em báo, về tới nơi: em báo. Nỗi lo của mạ bắt đầu xẹp lại. 

Cái vụ xe bus. Ngay khi có email thông báo của Trường đăng ký xe bus. Em và mạ đăng ký vé weekly, tức là chiều thứ 6 từ Trường về SG và sáng thứ 2 từ SG về Trường. 6 tháng = 4,5tr. Cái có lịch học KH 1, mạ vs em nghĩ là có thể học cả cuối tuần nên lại có email xin chuyển weekly sang vé lẻ. Tức là đi chuyến mô trả tiền chuyến nấy. theo đó thay vì 90k/chiều thì sẽ thành 150k/chiều. Rồi tuần đầu tiên kết thúc, em tót về SG tắp lự. Rồi em phát hiện ra là cuối tuần, chẳng mấy ai ở lại KTX, nên em lại quay lại xin Tài vụ resume vé tuần thay vì vé lẻ. Đợi mãi rồi Tài vụ cũng ok. May quá!.

Những ngày đầu, cả nhà xoắn xuýt gọi điện em liên tục cứ sợ em buồn. Mà em buồn thật, vì tối CN ngày bamavaAngHua về lại Đồng Hới, em chính thức bước vào cuộc sống tự lập. Mạ không biết cảm giác của em như răng, chỉ biết thương em vô cùng. Khi gọi hỏi thì em bảo đang soạn sửa lung tung trong phòng. Thấy chán!. 

Đáng lẽ phòng em là phòng 2 người, và trên giấy tờ thì em ở cùng phòng với bạn tên là Cao Quý Tùng. Thế là từ ngày 30/8, lúc cả nhà nhận chìa khóa phòng xong thì sau đó, lúc mô vào phòng cả nhà cũng háo hức lúc mở cửa phòng thì có bạn Quý Tùng ở trỏng. Vì thế mỗi lần mở cửa phòng thì em đều gõ cửa mới mở. Và lần nào thì cái giường bên cạnh cũng chưa có ai. Thế là ngày mô gọi điện cả nhà cũng háo hức hỏi xem bạn Quý Tùng vào chưa, câu trả lời lúc nào cũng là chưa. Rồi bẵng đi một time, cả nhà không hỏi nữa thì em thông báo bạn QT đã nhập KTX nhưng họ lại phân nhầm bạn vô phòng khác. Thê là mấy hôm sau đã thấy em ở trần mặc quần xịp y như ở nhà rồi. Và tới tuần thứ 2 thì em đang rất enjoy cái "đế chê giêng" của em. 

Em là một em pé ngoan, thật thà và đôi khi cam chịu. Em chẳng bao giờ đòi hỏi hay ganh tỵ với ai và với gì. Sao cũng được. Đi ăn mà không có đồ em ăn được thì em nhịn. Áo quần mặc cứ vài cái thay lui đổi tới miết dù trong tủ anh và mạ sắm chật cứng. Dùng điện thoại bị anh giới hạn lưu lượng, cũng không kêu ca oán thán. Chỉ đến khi mạ hỏi vì răng k liên lạc được thì mới bảo là dết data vì Ăng Hưa giới hạn không cho dùng nhiều. Thương em pé mạ quá chừng. Bù lại, bất cứ điện thoại nào em dùng thì kiểu gì sau vài tháng thì màn hình bể toe tua. Em dùng như phá. Cái chi vô tay em cũng hỏng rất nhanh. 😁😁😁

Em là người quảng giao và mạ biết là khi em có tiền thì em sẵn sàng cho bạn mượn mà không cần suy nghĩ, không tính toán. Thỉnh thoảng có tiền bồi dưỡng HSG em chủ động mời bạn đi ăn. Tính cách của em rất giống ông Ngoại. Rất quảng giao, hào phóng. 

Từ một em pé được mạ nuông chiều hết mức, yêu thương cưng nựng như một em pé nhỏ bé tiu, đùng cái em ra riêng, tự lập, tự xoay xở ở một thành phố xa lạ, không có người thân hay bạn bè xung quanh. Với mạ, đó là một cú sốc rất lớn. Không biết em pé cưng của mạ có bị shock không? Mạ yêu em nhấc chên chầng đời.




Wednesday, September 4, 2024

Trường Đại Học Quốc tế Việt Đức - VGU


 Khi quyết định cho em Tũn học ở VGU, ai cũng hỏi Trường đó ở mô? Vì răng chọn trường nớ? bla bla... Vì cái tên Trường lạ hoắc, rồi cái nơi Trường đặt trụ sở cũng không thành thị mấy - Thành phố Bến Cát, tỉnh Bình Dương. 

Mình có cô đồng nghiệp cũ, trong 1 post, cổ khen trường VGU lắm, thế là mình mới tìm hiểu và chia sẻ với cả nhà. Có vẻ cả nhà cũng ưng.

Cuối học kỳ I, em pé về nhà bảo "Mạ, con vô lại đội tuyển để thi HSG". Mẹ "ơ, vô mần chi cho mệt con". Em bảo "Phải kiếm cái giải cấp tỉnh để còn xét Đại Học". Rồi em thi. Suýt soát giải nhì. 

Đến kỳ tuyển sinh, em vs mạ vô đăng ký xét tuyển thẳng và em được nhận với học bổng 25%. Vậy là em đã đỗ Đại Học. 

Với tâm lý đã đỗ Đại Học rồi nên HK 2, em chểnh mảng lắm. Mạ phải rắc em lại thì mới quay về quỹ đạo. 

Năm nay không giống những năm trước là làm hồ sơ bằng giấy, mà online hết. Thỉnh thoảng bama lại hoảng loạn hỏi em đã làm cái này cái kia chưa. 

Đến lúc thi, e cũng với tâm thế đã đỗ ĐH nên cũng k chú trọng lắm. Tới lúc biết điểm thì lại muốn đi Bách Khoa. Thế là Bacu có dịp nạt nộ, quát mắng. 

Giai đoạn đó thật khủng hoảng. Mạ khủng hoảng vì nhiều lý do, nhưng lý do lớn nhất là việc đi lại của em từ BD về SG. Mạ chưa hình dung ra em sẽ đi về BD-SG bằng gì? Xe máy? Grab? Taxi? Mọi phương án đều kết thúc bằng sự lo lắng. Và sự lo lắng này đã chuyển thành động viên em học Bách Khoa. Trong khi em chọn Bách Khoa là để ở gần nhà Cậu Mự, gần các bạn học cấp 3 đang học các trường khác tại SG. Sự lần chần này khiến cho mạ mất ngủ mấy đêm. 

Rồi mạ lại lên Zalo của Trường hỏi. Mạ nghĩ mạ là người hỏi nhiều nhất qua zalo này. Cái gì cũng hỏi, cu ti cụ tỉ gì cũng hỏi. Bù lại, gì họ cũng trả lời nhanh chóng và dễ chịu. Cái này làm mạ càng yên tâm. 

Trên điện thoại của em Tũn, avatar thay đổi liên tục. Mỗi lần thay là logo của Trường em muốn học. Bắt đầu từ HLU, tới UEH, rồi BK, rồi VGU. Cái BK và VGU cứ thay đổi liên tục, mạ cũng chóng mặt theo.

Rồi mạ đi hỏi khắp bạn bè của mạ, của Bacu. Hỏi người đang dạy ở 1 trường trong SG, 1 người có con học BK, hỏi giáo viên, hỏi khắp. Các mốc thời gian và giải thích cho từng mốc cũng hơi rắc rối nên việc quyết định học trường nào cũng vô cùng căng não. Mặc dù em đã đc tuyển thẳng vào VGU, nhưng nếu em k chọn VGU là ưu tiên 1 thì đến khi xét tuyển, các kết quả tuyển thẳng của em còn có hiệu lực. v.v.

Rồi một ngày đẹp trời, mạ tìm được một giải pháp giải quyết băn khoăn lớn nhất của mạ, là em đi lại giữa SG và BD như thế nào? Trường có shuttle bus hàng ngày, cuối tuần cho sinh viên từ BD-SG và ngược lại. Ohlala. Người mạ như trút được 1 gánh nặng. Thế là không còn băn khoăn do dự nữa, mạ quyết phương án VGU, còn em quyết như thế nào là do em chọn. Cuối cùng đến ngày quyết định, em cũng chọn VGU. 

Các thủ tục nhập học, đăng ký KTX, đăng ký bus, đăng ký các CLB ... đều online. Rất pro. 

Rồi cái ngày cả nhà tới VGU, mạ còn hồi hộp hơn em Tũn nữa. Tận mắt chứng kiến cơ sở hạ tầng, các điều kiện học hành, ăn ở v.v. đã làm cho mạ hoàn toàn yên tâm. Mọi thứ giờ chỉ phụ thuộc vào em thôi, bé yêu của mạ. 



Mũi Né - The Cliff - Cà Ty resort - Hầm rượu vang - Sealinks

Trong 1 lần cao hứng nói chuyện rôm rả ở nhà, anh Hải méc là anh có 1 căn hộ ở Nha Trang và 1 căn hộ ở 1 Resort Mũi Né. Anh nói lúc mô đi chơi thì tới chỗ anh mà ở. Ohlala. Mình cũng chỉ nghĩ là "Ừ thì nhận lời rứa chứ biết khi mô mới đi được". Rồi cái duyên nó đưa đẩy. 

1 tuần trước khi vô SG, Bacu đi họp Hà Nội, ô Chánh án Bình Thuận nhiệt tình mời mọc nhà mình tới Phan Thiết chơi một bựa. Rứa là nảy ra kế hoạch đi Mũi Né. Vì là đột xuất nên việc book phòng chỗ Resort aH không phù hợp với lịch của nhà chú Oạc. Chú Oạc bay về ngày mùng 3, trong khi phòng của cậu Hải chỉ bắt đầu rảnh từ mồng 2/9. Lúc đầu nhà mình nhờ mự Tr book in mồng 2 và out mồng 5, nhưng như rứa thì nhà chú Oạc chỉ ở đc đúng 1 đêm mồng 2 và hôm sau phải bắt xe khách ra thẳng sân bay, bay về trước. Tính lui tính tới mãi, cuối cùng cả nhà quyết định về Phan Thiết ngày mồng 1/9 và đặt 1 đêm ở resort bên cạnh The Cliff, nơi nhà cậu Hải có căn hộ ở đó. 

Lần này vào SG, nhà mình trưng dụng chiếc Mercedes GLS 600 có giá hơn 10 tỏi của cậu Hải. Vi vu từ SG về BD, quay lại SG, ra Mũi Né, xuống lại BD và trả xe ở tòa nhà Madison ở Q1. 

Có xe trong tay, lúc đầu chú Oạc cầm lái theo gmap mà đi. Lần đầu được ngồi trên chiếc xe sang xịn mịn, rất sung sướng nhưng cũng áp lực. Chú O khoan khoái quay lại lần đầu cầm lái chiếc Merc trên cao tốc Long Thành - Dầu Giây. Từ SG ra Mũi Né tầm 200km, nhưng do đường tắc từ SG lên cao tốc nên cả nhà chạy mất 4-5 tiếng mới tới. Tới nơi tầm 12h và vừa đúng thời gian ăn trưa. 

Trong suốt chuyến đi, Ăng Hưa thể hiện là một người am hiểu, vui tính và thuần thục. Anh là người tìm kiếm các địa điểm ăn chơi rất hợp lý. Bữa ăn đầu tiên ở Phan Thiết, anh dẫn cả nhà đi ăn cơm tấm. Bữa tối, anh tìm ra quán cơm niêu mà cả nhà ăn hết không sót 1 hạt cơm. 😁😁😁😁😁 Những hôm tiếp theo, anh cho cả nhà thưởng thức mỗi bữa một món ăn khác nhau. 

Vì căn hộ của nhà cậu chỉ rảnh từ mồng 2, mà mồng 3 chú Oạc phải bay ra nên cả nhà quyết định ra Phan Thiết ngày mồng 1. Bacu nhờ đồng nghiệp đặt ks 1 đêm mồng 1 gần chỗ Cliff. Họ đặt ở resort Cà Ty cách the Cliff vài bước chân để tiện cho cả nhà chuyển vào ngày mồng 2. 

Lượn một hồi ở Phan Thiết mới thấy cái tên Cà Ty được đặt rất nhiều địa điểm. Mình tra google thì mới phát hiện ra đây là tên dòng sông chảy ngang qua tp. Phan Thiết. Cà Ty là nói lái lại của chữ Kỳ Ta (kỳ lạ) bởi nước ở dòng sông Cà Ty lúc mặn lúc ngọt. 


Cà Ty resort có vẻ là 1 doanh nghiệp nhà nước. Resort tọa lạc trên 1 khuôn viên rất rộng sát biển. Cảnh vật rất đẹp nhưng mọi thứ trong khách sạn cứ cũ cũ và không có được sự chăm sóc, bảo dưỡng chu đáo. Đồ ăn sáng thì nhiều nhưng dở tệ. Nhìn thấy mấy hũ sữa chua, hí hửng mang tới bàn nhưng khi ăn vào thì mùi cứ thủm thủm và vị cứ gắt gắt như bị hỏng. Cả nhà bơi được 1 trận ở resort, chụp 1 cái ảnh gia đình, rứa là lại tiền. Tới lúc thanh toán thì đồng nghiệp của Bacu đã thanh toán xong xuôi trước đó rồi. Nhà mình và nhà chú Oạc ở miễn phí. 

Tính toán thời gian check-out và đi ăn trưa về là kịp check in chỗ The Cliff. Thế mà hơn 12h00 vẫn chưa được check in. Cả nhà chờ phải 1 lúc lâu thì mới vô được phòng. Vì căn hộ của Cậu chỉ ở được tối đa 5 người mà nhà mình 6 nên phải thuê thêm 1 phòng nữa. Mự Tr bảo thuê thêm 1 phòng nhỏ, mình cứ tưởng là nhỏ, tới lúc Lễ tân báo đi nhận phòng mới tá hỏa là nó còn đẹp, sang xịn hơn cả căn Penthouse kia nữa. 

Căn Penthouse ở Cliff ở tầng 5 nhưng nhìn từ ngoài vào thì nó chỉ là tầng 3, vì có hẳn 2 tầng âm nữa. Căn penthouse có 2 tầng, tầng 1 gồm bếp, phòng khách, WC và 2 giường đơn, tầng 2 là phòng ngủ master, phòng làm việc và WC. Nhà mình ở penthouse 2 đêm, đêm đầu 2 cu cậu sang phòng kia, đêm sau ở trong penthouse. 

Vì là ở chùa nên không được ăn sáng trong resort, cả nhà tự ra ngoài ăn sáng. Tối đó, vì sáng mai nhà chú Oạc phải về sớm nên mình đã mua sẵn mỳ tôm, trứng.... để ăn cho kịp. Từ Mũi Né đi Tân Sơn Nhất hàng ngày đều có chuyến vào buổi sáng nên đến Sân Bay tầm 12:00, tới 14:00 bay là vừa đẹp. 

Tối, cả nhà đi bộ đi ăn kem dọc đường bờ biển. Có cái biển Mũi Né, mình kêu Bacu vô chụp ảnh mà mặt nhăn như khỉ. 

Ngày hôm sau, nhà mình đi tham quan Hầm rượu vang của ông chủ Sealinks và tham quan luôn Sealinks city. Càng đi mới thấy mình càng nghèo. Ông chủ Sealinks là người Quảng Ngãi, sống ở Phan Thiết từ rất lâu. Sealinks city nằm trên ngọn đồi hướng mặt ra biển có diện tích 167ha, tức là rộng hơn 3 lần so với Trường VGU của em pé. Sealinks là khu phức hợp gồm căn hộ, villa, khách sạn, sân Golf 18 lỗ và rất nhiều dịch vụ khác. Sealinks nằm ở giữa ngọn Kê Gà và Mũi Né, đối diện với bãi đá ông Địa. (Bãi đá ông Địa nằm ngay bãi biển của Resort Cà Ty, chỉ cần bước ra khỏi khuôn viên resort là tới bãi đá, nhưng mình lại k chụp cái ảnh nào). 

Hầm rượu vang bản chất là cái kho cất giữ rượu vang được nhập từ Mỹ về để đưa ra thị trường. Nhãn mác đều có tên RĐ, tức Rạng Đông. Cô hướng dẫn viên giới thiệu cách uống, cách cầm ly và rượu được sản xuất như thế nào. 2vc mua vé thưởng thức 3 loại rượu vang, chụp mấy cái ảnh làm kỷ niệm. 

Một chuyến đi có kỷ niệm, nhưng không vui vì suốt ngày phải chịu sự cáu kỉnh, nhăn nhó vô cớ của Bacu. Bacu có cái tật, hễ đi đâu chơi là cứ nhăn nhó từ lúc bước lên xe tới lúc về. Chả hiểu! 





Monday, September 2, 2024

Em pé nhập học VGU

Rồi thì 12 năm phổ thông trôi nhanh như một cơn gió. Mỗi ngày qua đi, thời gian em pé đi học lại tới gần. Mạ cứ tính từng ngày trong thương nhớ. Ngay cả khi em đang ở cạnh mạ, mạ đã thấy nhớ em da diết rồi. 

Ngay khi có lịch nhập học, mạ đã đặt vé máy bay cho cả nhà và nhà chú Oạc đi SG vừa nhập học vừa đi chơi. Lịch bay vô ngày 29/8 còn bay ra thì chưa biết ngày nào. Mạ xác định tinh thần sẽ ở lại với em càng lâu càng tốt. 

Theo lịch, ký túc xá mở đăng ký trong 3 ngày 28-30/9. Vì thế mạ đặt vé bay vào ngày 29 để ngày 30 cả nhà xuống Bình Dương là vừa. 



Trước đó, bama tính mãi mà vẫn chưa chốt được sẽ làm tiệc liên hoan chúc mừng em pé vào đại học như răng cho tiện. Cuối cùng mạ quyết định làm 3 ngày, 1 ngày ở Nội, 1 ngày ở Ngoại và 1 ngày dành cho bạn bè của bama. Cả nhà chạy xô.

Ngày Chủ Nhật 25/8 cả nhà đi liên hoan với bạn bama, tất nhiên là có chú Tình. Nghe bảo vào SG và sau đó đi Bình Dương thế này thế kia, chú Tình đặt vé đi cùng luôn. Vui ơi là vui. 

Theo lịch, cả nhà bay vô buổi sáng lúc 9h35, đùng cái VJ gộp 2 chuyến bay lại 1 vào buổi chiều. Bay buổi chiều cũng hay, vì có thêm thời gian soạn sửa. 

Bay vào cả nhà phi thẳng tới chỗ nhậu của bạn ba là bác Mười. Mọi thứ được sắp xếp tươm tất, quán khá sang trọng. Đặc biệt có món lạc luộc rất ngon. Nhậu với bác Mười lúc mô cũng hát hò thâu đêm. Bác Mười là người Bắc nhưng lại có chất chơi của người Nam. Có vẻ không có món chi mà bác chưa thử. Lần này, mời hẳn 1 guitarist chơi nhạc live. Lại đúng sở trường của chú Tình. Rứa là cả mấy chú bác thi nhau hát hò. Mà công nhận bác Mười hát hay cực. Toàn hát nhạc Phú Quang. Kết quả, Bacu say mèm.

Hôm sau, vì muốn đi sớm khỏi tắc đường nên Bacu bắt mọi người dậy sớm và chốt xuất phát lúc 6h. Khổ thân chú Oạc phải dậy sớm lúc 5h sáng đi từ nhà anh Phương dì Lan sang nhà cậu Hải để mự Tr dẫn đi lấy xe. Xe cộ sẵn sàng xong xuôi, thiếu mỗi Bacu vì gọi mãi không được. Chú Tình sang đập cửa cũng k dậy. Mãi mới dậy và cả nhà xuất phát đúng giờ cao điểm. Thế mới tài. 

Từ Sài Gòn về Bình Dương chỉ gần 50km. Nếu tính theo tốc độ đang đi ở Quảng Bình thì tầm chưa đầy 1 tiếng sẽ đến nơi, nhưng cả nhà đi đúng vào giờ cao điểm nên mất hơn 2 tiếng mới mò mới Thủ Dầu Một. Và từ Thủ Dầu Một tới Bến Cát còn 20km nữa, vị chi mất cả tiếng nữa mới đến được VGU. 

Nhập học cho em pé ngoài nhà mình còn có nhà chú Oạc, chú Tình và dì Hoài bạn của mạ. Lý do có dì Hoài là vì ở Bình Dương, chú Dũng Pakito vừa là bạn của Bacu vừa là bạn thân của dì Hoài. Khổ thân bắt dì Hoài đứng đợi ở giữa đường cả tiếng vì Bacu ngủ dậy muộn. 

Cả nhà đi 2 xe, 1 xe của cậu Hải và 1 xe của bác Mười cho xe đi. Xe Limousine xịn xò, có tài xế riêng. Cà nhà tới VGU, Bacu xuống nói chuyện với Bảo vệ để vô trường mà cứ thấy nói nhăng nói cuội mãi chưa xong. Hóa ra Bacu nói trật trớt quớt hếc. Mạ xuống nói 1 câu, bảo vệ chỉ chỗ cho liền. 

Cả nhà cho xe vô garage, phi lên tầng 2 chỗ tiếp nhận sinh viên. Em pé đọc mã SV của 1 trong 3 ngành em pé đậu tuyển thẳng thì ra mã SV ngành cơ khí. Bacu vừa nghe xong cái làm ầm lên, mạ và em xấu hổ k biết mần răng, đoạn vẹ Bacu đi ra ngoài để 2 mạ con xử lý. Mọi việc êm ro. 

Đáng lẽ lịch nhận phòng KTX vào tuần tới, nhưng vì nhà mình ở xa tới, nên cô phụ trách tuyển sinh điện xuống người phụ trách KTX xin cho nhập KTX ngay thì được tiếp nhận. May quá. 

Trong tờ đăng ký, em pé ở phòng 756 cùng với 1 bạn tên là Cao Quý Tùng. Lúc cả nhà tới thì đoàn nhà mình có 8 người. Chú Thắng phụ trách KTX bảo, đoàn này chỉ đông thứ nhì khi nhập học cho con, có 1 đoàn khác hẳn 14 người. 😍😍😍

Lúc đăng ký, mạ đăng ký cho em phòng riêng hoặc phòng 2 người, phòng full-furnitured, nghĩa là trong phòng có máy lạnh và tủ lạnh. Cái tủ lạnh mới tinh, chưa tháo khằng nữa. Mạ yên tâm. 

Bố trí phòng hơi chật 1 chút và hơi khác nhau 1 chút. 1 combo giường tầng và bàn học ở ngay dưới, còn kia là 1 giường đơn và giá sách bàn học rời ra. Được cái này thì hụt cái kia. Muốn ngủ giường thấp thì bàn học rời ra và bé hơn, sát tủ lạnh, còn muốn bàn học rộng rãi thì phải leo giường tầng. Mà cái thang leo thì bé tin hin, trong khi em pé cúa mạ thì hơi Ú nụ. Thế là mạ mới sắm cho e 1 cái nệm để em trải giữa sàn ngủ cho tiện. Lúc đầu Ăng Hưa và em phản đối kịch liệt, mạ năn nỉ cho phép mạ làm để mạ yên tâm. 2 chú đồng ý một cách miễn cưỡng. 

Nhận phòng xong thì cả nhà lại khăn gói trở về Sài Gòn vì hôm sau là Thứ Bảy nên Trường cũng không làm việc, ở lại cũng k có việc chi để làm. Thế là cả bầu đoàn thê tử lại quay trở về SG chờ đến ngày mùng 6/9 quay lại trường. Vị chi cả nhà có hẳn 4 ngày không làm chi cả. Thế là nhân tiện cậu Hải có căn hộ ở Mũi Né, nhà mình xin ra ở chùa. Thế là Mũi Né thẳng tiến.