Cả tháng ni anh Hai ôn luyện thi tỉnh, mẹ cũng tối mắt theo anh. Lịch học của anh dày đặc đến mức không có time để ăn nữa. Anh học líp tất cả các buổi chiều, cứ theo ca 2-5, 5-7 và có hôm 7-9. Mẹ thấy anh đi học mà xót cả ruột nhưng không biết làm chi được. Anh học mà xọp người đi. Nhưng vấn đề là anh học rất lơi khơi. Anh học kiểu chi mẹ cũng không hiểu được. Có lúc anh học rất say sưa, có lúc anh học mãi chả ra cái gì. Ở lớp chuyên, cô bảo anh là một trong 3 bạn học nổi trội nhất lớp. Rồi thì cũng đến ngày anh thi. Mẹ chạy theo anh mất ăn mất ngủ. Mẹ thấy anh học thương quá trời.
Anh thi xong, mẹ hỏi anh cứ lơ lơ láo láo. Còn các cô thì tái mặt vì đề khó,
Thi xong, cả mẹ cả anh và cả cô cứ thấy thiếu thiếu vì mỗi tuần các cô, các bạn gặp nhau những 4 lần, giờ chả gặp nhau lần nào, tự nhiên anh thấy hẫng. Vậy là anh và các bạn anh rủ rê nhau đi ăn tầm bậy. 3h chiều thứ Bảy anh xúng xính mặc đồ đẹp rồi đi chơi. Dạo ni anh càng ngày càng điệu. Mỗi lần anh đi học là anh uýnh răng, anh tắm, anh lăn nách (vì có lần mẹ chê anh hôi. hehe). Anh học lúc 2h chiều mà anh để báo thức lúc 1h để trong vòng 1 tiếng đó anh làm những thứ kia. Mẹ dặn anh mang theo phone và báo cho mẹ biết anh đi ăn ở quán nào. Mẹ dặn cứ như kiểu anh đi chơi mấy ngày mới về. Anh ra khỏi nhà lúc 3h, loay hoay một tí đã thấy anh về. Mẹ ngạc nhiên hỏi anh thì anh bảo, có được ...09 bạn nên chỉ đi ăn bánh bèo rồi về. Mẹ cứ túm anh lại hỏi anh đi với ai, có những bạn nào, mà anh một mực không nói. Anh trêu tức mẹ đây mà.
Mãi tối ngày tiếp theo anh mới khai. Anh vừa liệt kê một cái tên đầu tiên (tên gì mẹ quên béng rồi), anh chặn họng mẹ ngay lập tức là "đừng hỏi con bạn nớ là bạn mô nả". haha. Cái tật của mẹ là bất kỳ khi mô anh nhắc đến tên bạn nào đó là y như rằng mẹ hỏi bạn nớ là bạn mô. Và câu trả lời là "con tả răng mẹ biết được". Mẹ cười hì hì vì tất nhiên là dù anh có tả đằng trời thi mẹ cũng tịt. Anh quá hiểu me rồi nên anh chặn ngay từ đầu.
Tối trước, ba anh vừa quay khu về phòng, anh nhanh nhẹn chạy tới đóng cửa phòng rồi thì thầm với mẹ: "sáng mai con đi ăn sáng với bạn". Tự nhiên mẹ háo hức thay anh. Mẹ hỏi "rứa con muốn ăn chi, con đi với ai....". Mẹ đưa cho anh 50k.
Sáng hôm sau, anh có điện thoại trong lúc anh đang xem phim, anh ham xem phim quá nên anh bảo không đi nữa. Mẹ ... chưng hửng. :)
Mẹ hỏi anh vì răng không đi thì anh bảo: Thứ nhất là phim đang hay, thứ hai là đồ ăn sáng mẹ nấu ngon quá, không ăn tí về thằng Tũn ăn hết phần. hahaha.
Mẹ mừng vì đến bây giờ anh vẫn hay tâm sự với mẹ, kể cả những chuyện thầm kín nhất. Ngay cả việc chú em của anh có râu anh cũng báo với mẹ và cho mẹ biết. Rồi râu thằng em dài chừng mô chú cũng kể mẹ nghe.
Mỗi sáng thức dậy, nếu dậy muộn hơn mẹ, thì ngay khi xuống cầu thang anh đều gọi mama. Đi học về, anh luôn hỏi mama đâu nếu chưa thấy bóng dáng mama, rồi hễ thấy mama thì kiểu gì anh cũng sà tới ôm và sờ tún. Cái công đoạn sờ tún của anh và ôm anh của mẹ nó diễn ra thế này. Mẹ thì cố ôm anh từ phía trước, anh thì ôm mẹ một bên để tiện sờ tún, vì thế mà 2 mẹ con cứ quay vòng vòng một hồi. Và lúc nào mẹ cũng nhường anh, đứng yên để anh sờ tún cho đã rồi mới đi làm việc tiếp.
Mẹ cố gắng làm bạn thân với anh và em Thúi.
Thursday, March 30, 2017
Thursday, March 16, 2017
GATO
Trong đời mình bị rất nhiều vố bị chơi khăm ngay trước mắt. Tức là thông thường người ta ghen tức ở sau lưng mình bằng cách nói xấu hay dìm hàng không thương tiếc, nhưng việc dìm ngay trước mặt và thể hiện thái độ ra mặt thì thường thấy ở trên phim. nhưng mình luôn được ưu ái bị người khác ghen tức ra mặt.
Năm 2002, mình vừa sinh con xong, đang nghỉ chưa đi làm lại, thấy tổ chức XXX có tuyển người, mình nộp đơn vào. Người phỏng vấn là cô bạn học cùng lớp. Mình tới thấy bạn đó thì biết chắc là mình k bao giờ vào đó được, và y như rằng, ông sếp thì thích nhưng nhân viên không đồng ý và phản biện rằng, chúng tao làm việc cùng nhau hàng ngày, nên sếp đành chịu.
Năm 2008, mình được nhận vào làm một tổ chức hợp tác song phương. Công việc rất hay ho, sếp cũng rất hay ho, nhưng đồng nghiệp thì tệ vô cùng. Ngày đầu tiên đến cơ quan mới (đối với mình), sếp chưa đến nên mình chưa biết ngồi ở đâu, thì thấy cô bé cùng cơ quan từ trong văn phòng đi ra nhưng không hề chào và không hề hướng dẫn mình ngồi ở đâu dù bạn ấy biết rõ giờ đó ngày đó mình sẽ đến, thậm chí bạn ấy còn vênh mặt lên khi thấy mình.Mình cười thầm trong bụng, trẻ con quá. Mà thực sự là bạn ấy trẻ con thật, vừa mới ra trường mà.
Năm 2014, mình tổ chức hội khóa của khóa học cấp 3, gồm 8 lớp. Trong khi tất cả đều hưởng ứng nhiệt tình thì chỉ nhõn một nhóm ở lớp X nhảy dựng lên và phản đối kịch liệt. Cuối cùng thì Hội khóa thành công ngoài mong đợi.
Người Việt mình, không ai muốn ai hơn ai bao giờ. Thấy ai hơn mình là đêm về khó ngủ, là phải tìm cách nào đó để họ cũng bất hạnh như mình thì mới hả hê. Mình vô cùng tâm dắc và cười bò lăn khi đọc được một câu chuyện của Tony Buổi sáng viết rằng: một gia đình nọ, vc rất thành đạt, con cái ngoan ngoãn, giỏi giang, ở nơi khu biệt thự kia. Và kinh nghiệm xương máu đã dạy cho 2 vc một cách đón bạn rất bá đạo nhưng rất đặc trưng. Mỗi lần bạn Z đó đến thì vc nhà đó phải bày bừa nhà cửa cho lộn tung phèo lên, bẩn thỉu, con cái thì ăn mặc lôi thôi, trên bàn ăn thì thay tôm cua bằng vài cọng rau héo úa, cá kho xương xẩu... Để khi bạn Z tới, bạn mới hả hê sung sướng tay bắt mặt mừng và chuyện trò vui vẻ, còn không mặt bạn Z đó sẽ sưng sỉa lên, nói năng nanh nọc lên liền. Mình đọc xong câu chuyện ni mà cười mãi không thôi. Hóa ra bạn Tony này cũng lầm vào hoàn cảnh giống mình.
Cho nên giờ mà chồng có nấu cho mình bữa tiệc, có tặng hoa, có tặng quà, có cho mình đô la, vàng bạc thì mình sẽ chọn cách giấu tiệt như mèo giấu cứt. Để niềm vui của mình không bị ai đó xâu xé và chà đạp.
Năm 2002, mình vừa sinh con xong, đang nghỉ chưa đi làm lại, thấy tổ chức XXX có tuyển người, mình nộp đơn vào. Người phỏng vấn là cô bạn học cùng lớp. Mình tới thấy bạn đó thì biết chắc là mình k bao giờ vào đó được, và y như rằng, ông sếp thì thích nhưng nhân viên không đồng ý và phản biện rằng, chúng tao làm việc cùng nhau hàng ngày, nên sếp đành chịu.
Năm 2008, mình được nhận vào làm một tổ chức hợp tác song phương. Công việc rất hay ho, sếp cũng rất hay ho, nhưng đồng nghiệp thì tệ vô cùng. Ngày đầu tiên đến cơ quan mới (đối với mình), sếp chưa đến nên mình chưa biết ngồi ở đâu, thì thấy cô bé cùng cơ quan từ trong văn phòng đi ra nhưng không hề chào và không hề hướng dẫn mình ngồi ở đâu dù bạn ấy biết rõ giờ đó ngày đó mình sẽ đến, thậm chí bạn ấy còn vênh mặt lên khi thấy mình.Mình cười thầm trong bụng, trẻ con quá. Mà thực sự là bạn ấy trẻ con thật, vừa mới ra trường mà.
Năm 2014, mình tổ chức hội khóa của khóa học cấp 3, gồm 8 lớp. Trong khi tất cả đều hưởng ứng nhiệt tình thì chỉ nhõn một nhóm ở lớp X nhảy dựng lên và phản đối kịch liệt. Cuối cùng thì Hội khóa thành công ngoài mong đợi.
Người Việt mình, không ai muốn ai hơn ai bao giờ. Thấy ai hơn mình là đêm về khó ngủ, là phải tìm cách nào đó để họ cũng bất hạnh như mình thì mới hả hê. Mình vô cùng tâm dắc và cười bò lăn khi đọc được một câu chuyện của Tony Buổi sáng viết rằng: một gia đình nọ, vc rất thành đạt, con cái ngoan ngoãn, giỏi giang, ở nơi khu biệt thự kia. Và kinh nghiệm xương máu đã dạy cho 2 vc một cách đón bạn rất bá đạo nhưng rất đặc trưng. Mỗi lần bạn Z đó đến thì vc nhà đó phải bày bừa nhà cửa cho lộn tung phèo lên, bẩn thỉu, con cái thì ăn mặc lôi thôi, trên bàn ăn thì thay tôm cua bằng vài cọng rau héo úa, cá kho xương xẩu... Để khi bạn Z tới, bạn mới hả hê sung sướng tay bắt mặt mừng và chuyện trò vui vẻ, còn không mặt bạn Z đó sẽ sưng sỉa lên, nói năng nanh nọc lên liền. Mình đọc xong câu chuyện ni mà cười mãi không thôi. Hóa ra bạn Tony này cũng lầm vào hoàn cảnh giống mình.
Cho nên giờ mà chồng có nấu cho mình bữa tiệc, có tặng hoa, có tặng quà, có cho mình đô la, vàng bạc thì mình sẽ chọn cách giấu tiệt như mèo giấu cứt. Để niềm vui của mình không bị ai đó xâu xé và chà đạp.
![]() |
| Hoa và bánh "tình nhân" lão nông rân tặng nhân ngày Valentine. |
Thursday, March 9, 2017
Nhà tâm lý học
Cả mấy ngày ni, mở FB ra là thấy quá tải các posts vể ngày 8/3. Cá nhân mình chả thấy ngày này quan trọng. Phụ nữ thật ngây thơ khi phải đấu tranh trong suốt 364 ngày còn lại để được tôn vinh (giả tạo) nhõn có một ngày lẻ loi. Mà tôn vình gì cho to tát, chỉ là đi ăn, đi hát, ai may mắn thì được tặng hoa, tặng quà, còn không thì cũng chỉ là 1 ngày như mọi ngày. Đọc FB thấy mọi người đua nhau khoe mình được tặng gì, như nào, mình thấy cứ gượng ép sống sượng kiểu chi. Cá nhân mình nghĩ, hạnh phúc không chỉ đến từ mấy dòng trạng thái ảo mà đến từ chính những tình cảm thật của người cho và nhận. Khi đứng ngoài guồng quay của FB, bỗng nhiên mình trở nên tỉnh táo hơn. :)
8-3 bacu đi với cơ quan, mình bị chán ăn nên đã không ăn từ 3 ngày trước, nên ngày đó mình cũng chả tha thiết ăn uống. Tối 9h vẫn chưa thấy bacu về, mình nằm ngủ thì nghe điện thoại reo, lơ mơ tỉnh thì nghe cu Thúi nói "ba về cho rồi. Mẹ buồn tề. Hôm ni mồng 8 tháng 3 đỏ". Mẹ nghe xong tỉnh hết cả ngủ và lại điệu em vô đọc tiếng Anh cho mẹ nghe.
Buổi trưa ngủ dậy, vẫn còn thời gian, mẹ mới nằn nì chú cho mẹ ôm chút cho đã. Mẹ hốt gọn em vào lòng, nũng nịu và hỏi mấy câu hỏi xưa như trái đất. Em có yêu mẹ hông? Em yêu mẹ nhấc chênh chầng đời. Vì dăng em yêu mẹ nhấc? Vì phụ nữ là để yêu thương. (Mẹ ngấc chênh cành quấc nuông).
Cách đây một thời gian, mẹ đã có một quyết định mà với mẹ là sai rất nghiêm trọng. Mẹ rất áy náy. Quyết định của mẹ đương nhiên liên quan đến công việc và gia đình. Trong lúc mẹ ủ rủ vì ân hận thì em mới an ủi mẹ thế này: Mẹ quyết định như rứa là vì mẹ yêu con, đúng không? Giữa gia đình và công việc, mẹ luôn chọn gia đình, đúng không? Mẹ quyết định rứa là vì mẹ đã chọn gia đình, đúng không? Rứa thì mẹ không nên ân hận nữa.
Còn anh Hai thì an ủi mang tính chất lý trí hơn. Anh bảo "nếu đặt người khác vào tình huống đó, thì người ta cũng sẽ quyết định giống mẹ, vậy thì mẹ không cần áy náy nữa. Nếu mẹ chưa làm được lần này thì mẹ sẽ có cơ hội lần sau. Mẹ đừng lo lắng, ai cũng có lúc mắc sai lầm. Có những lúc các bạn nói xấu con nhưng những cái các bạn nói không đúng với con nên con không quan tâm và con cho đó là các bạn nói về ai đó chứ không phải con.
Mẹ thật may mắn khi có 2 con trên đời.
8-3 bacu đi với cơ quan, mình bị chán ăn nên đã không ăn từ 3 ngày trước, nên ngày đó mình cũng chả tha thiết ăn uống. Tối 9h vẫn chưa thấy bacu về, mình nằm ngủ thì nghe điện thoại reo, lơ mơ tỉnh thì nghe cu Thúi nói "ba về cho rồi. Mẹ buồn tề. Hôm ni mồng 8 tháng 3 đỏ". Mẹ nghe xong tỉnh hết cả ngủ và lại điệu em vô đọc tiếng Anh cho mẹ nghe.
Buổi trưa ngủ dậy, vẫn còn thời gian, mẹ mới nằn nì chú cho mẹ ôm chút cho đã. Mẹ hốt gọn em vào lòng, nũng nịu và hỏi mấy câu hỏi xưa như trái đất. Em có yêu mẹ hông? Em yêu mẹ nhấc chênh chầng đời. Vì dăng em yêu mẹ nhấc? Vì phụ nữ là để yêu thương. (Mẹ ngấc chênh cành quấc nuông).
Cách đây một thời gian, mẹ đã có một quyết định mà với mẹ là sai rất nghiêm trọng. Mẹ rất áy náy. Quyết định của mẹ đương nhiên liên quan đến công việc và gia đình. Trong lúc mẹ ủ rủ vì ân hận thì em mới an ủi mẹ thế này: Mẹ quyết định như rứa là vì mẹ yêu con, đúng không? Giữa gia đình và công việc, mẹ luôn chọn gia đình, đúng không? Mẹ quyết định rứa là vì mẹ đã chọn gia đình, đúng không? Rứa thì mẹ không nên ân hận nữa.
Còn anh Hai thì an ủi mang tính chất lý trí hơn. Anh bảo "nếu đặt người khác vào tình huống đó, thì người ta cũng sẽ quyết định giống mẹ, vậy thì mẹ không cần áy náy nữa. Nếu mẹ chưa làm được lần này thì mẹ sẽ có cơ hội lần sau. Mẹ đừng lo lắng, ai cũng có lúc mắc sai lầm. Có những lúc các bạn nói xấu con nhưng những cái các bạn nói không đúng với con nên con không quan tâm và con cho đó là các bạn nói về ai đó chứ không phải con.
Mẹ thật may mắn khi có 2 con trên đời.
Tuesday, March 7, 2017
Misa, Shevic, Buno, Max, Rex, Lucky, Nick, and dogs
Hồi tôi tầm 10 tuổi, nhà có nuôi 2 con chó: 01 con chó màu vàng tên là Misa và 01 con chó màu đen tên là Xồm.
Misa trong trí nhớ của tôi thì Misa và Xồm là 2 con chó to nhất xóm. Misa có dáng vẻ của một chú chó mà người ta hay gọi là Bẹc Giê. Còn Xồm chỉ là chú chó cỏ nhưng lông rất dày và béo nên nó mới có tên đó. Tôi không nhớ rõ 2 bạn là trai hay gái nữa.
Hồi mới đưa 2 chú về, dù trong nhà chẳng có gì nhưng Ba vẫn giành dụm tiền mua sữa cho 2 chú uống làm cho anh em tôi đây nhìn mà ghen tị. Bạn Xồm, đúng chính xác là bạn vì nó bằng tuổi tôi hồi đó.
Hồi đó nhà tôi nghèo lắm, nghèo đến mức không có gạo để ăn. Một hôm mấy anh em tôi đang ngủ trưa giữa nhà (mùa hè, toàn ngủ trên nền nhà) thì nghe loáng thoáng cuộc trao đổi mua bán chú Misa giữa Ba Mạ tôi và mấy chú bộ đội thì phải. Và mục đích người ta mua là để .... ăn thịt. Mấy anh em tôi bật dậy và nằng nặc xin Ba Mạ đừng bán. Dù biết bán con chó đi sẽ có một khoản tiền trang trải qua ngày, nhưng nhìn vẻ mặt buồn xo của 3 đứa con, Ba Mạ tôi quyết định không bán. Chúng tôi vô cùng hạnh phúc.
Từ đó đến nay, nhà tôi lúc nào cũng nuôi chó.
Hồi tôi học cấp 3 và đại học, nhà tôi có một chú chó Tây (k nhớ giống gì) tên là Bu Nô. Hồi đó nhà tôi có một cái quán ngoài đường do mẹ tôi bán đủ thứ hùm bà lằng. Và vì Mạ là người đi chợ nấu nướng nên toàn bộ việc ăn uống của gia đình đều diễn ra tại cái quán. Dù chú Bu Nô được nuôi ở nhà trong nhưng đến giờ ăn thì lúc thì tôi, lúc thì Ba dắt chu ra ngoài quán. Bình thường, chú rất giữ, nhưng khi đưa ra quán, chú nằm im như tượng. Giống như kiểu chú hiểu là khách đến quán thì không được sủa.
Rồi tôi đi học Đại Học, một ngày tôi nhận được tin là người ta đã ăn trộm mất chú. Và hàng xóm bảo Ba tôi mất ăn mất ngủ mấy ngày.
Ba tôi có một tình thương đặc biệt đối với chó và hình như con chó nào cũng cảm nhận được tình thương đó từ Ba tôi nên dù có giữ đến mấy thì chỉ cần ông ngoắt tay thì chú nào cũng ngoan ngoãn đến nằm bẹp xuống bên chân ông.
Tôi không nhớ cả thảy nhà tôi đã nuôi bao nhiêu con chó nhưng những con chó sau đây làm tôi nhớ mãi:
Trước hết đương nhiên là con Xồm và Misa
Rồi con Bu Nô như đã kể trên, con Lucky. Con Lucky này Ba tôi kể, vào một ngày đẹp trời, nó bỗng dưng ở đâu đó chạy tới ngoắt đuôi với Ba tôi khi ông đi từ quán vào nhà. Và ông chỉ cần huýt sáo thì chú lập tức chạy theo và ở lại nhà tôi. Vì sự ngẫu nhiên đó mà chú có tên là Lucky.
Mẹ tôi hoàn toàn không thích chó. Tính cách của Ba Mạ tôi như mặt trăng với mặt trời nhưng ông bà sống cùng nhau đến đầu bạc răng long. Sự khác biệt tính cách của 2 người thể hiện ra cả việc nuôi chó nữa. Việc này liên quan đến một câu chuyện tôi sắp kể ra đây.
Cách đây tầm 5-6 năm, lúc đó nhà tôi nuôi cùng lúc 3 con chó tên là Rex, Shevic và Lucky (Ba tôi có thói quen dùng tên của con trước để đặt cho con sau nên đến chừ hẳn là phải có ít nhất 3 chú Rex, 3 chú Lucky rồi). Trong 3 tên thì có 2 anh và 1 chị Shevic. Chị Shevic bằng tuổi em cu Tũn (giờ là 11 tuổi). Mạ tôi không thích chó, chó cái lại càng không thích vì các ả đến hẹn lại đẻ. Một điều tréo nghoe là Ba tôi nuôi chó nhưng Mạ tôi là người nấu ăn cho chó, chó mà đẻ thì bà lại càng mệt vì phải chăm nhiều hơn. Vì thế mà lần đó, Mạ tôi thuyết phục Ba tôi và cả chúng tôi, cho nàng Shevic đi. Buổi trưa, tôi chuẩn bị đi ngủ thì cô trong xóm đến cùng chồng để rước Shevic về. Vừa đưa nàng ra mấy bước thì nàng vùng vẫy, quay cổ ngược vào trong kêu một thứ tiếng rất thảm thiết. Nàng nhìn 2 chàng Rex và Lucky như cầu cứu. Còn 2 chàng ở trong (vì bị xích) nên chỉ sủa đáp lại và nhảy chồm chồm lên. Tiếng kêu của các em lạ tôi chưa từng nghe. Cái kiểu kêu giống y như cầu cứu. Tôi chứng kiến từ đầu đến cuối và quyết định ngay tức khắc là ... không cho nữa. Dù Mạ tôi có nói gì nữa thì tôi cũng sẽ quyết bảo vệ không cho đi nữa. Thả nàng ra, nàng quẫy đuôi mừng rỡ quay vô nhà. Tôi có lẽ mừng hơn nàng. Và quyết định của tôi lúc đó vô cùng đúng đắn. Trong số 3 chú, thì giờ chỉ có mỗi Shevic, 2 chú kia, một chú già và một chú lại bị người ta cắp mất.
Câu chuyện của 3 anh ả này còn một đoạn vô cùng thú vị nữa là chuyện ghen tuông. Đến giai đoạn cao trào, 2 anh sẽ chiến đấu để giành nàng Shevic. Vì thế mà tôi phải chuyển lịch thả - nhốt của 2 anh kia theo lịch luân phiên, để mục đích là không cho 2 anh gặp ả cùng lúc. Nhưng hễ anh nhốt mà thấy anh thả lảng vảng theo chị Vic thì anh nhốt nhảy chồm chồm, sủa vang làng lên thể hiện sự tức tổi ghen tuông. Lỡ hôm nào anh nào sổng chuồng thì ôi thôi, tôi mệt lử vì phải tách 2 anh ra do đấu nhau.
Shevic khôn đáo để. Chú là đứa duy nhất không bị xích. Vì thế cổng nhà tôi luôn luôn đóng. Có hôm, cổng quên đóng, khép hờ. Tôi đi từ ngoài vào thì thấy nàng đi rón rén len lén chuồn ra khỏi cổng, vừa đi vừa ngoảnh lại xem có ai gọi vào không, đuôi cụp lại rất bí mật. Bỗng nhiên tôi từ ngoài đi vào. Tôi đe "đi mô đó, đi vô nhà đi", thế là ả đành lầm lũi quay vô đầy tiếc nuối. Mấy hôm nay, ả muốn theo trai nên hễ sểnh ra là ả lại chạy ra đầu đường chờ. Lại đúng có hôm gặp tôi đi về. Thế là ả rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thấy zai đầu kia đường, toan chạy biên đi nhưng lại bị lệnh của phù thủy là tôi bảo vô nhà, thế là nàng cứ xoắn lên, chả biết theo tiếng gọi con tim hay theo lệnh bà chủ. Cuối cùng thỉ mụ phù thủy thắng, vì mụ lo, người ta bắt mất em. Thà em chịu khó thèm một tí, chứ người ta bắt mất em thì mụ chịu sao nổi.
Cách đây 2 tuần, tôi đi chợ. Đi ngang qua một chị có một con chó màu trắng vàng, xinh ơi là xinh. Thâm tâm chỉ muốn chó đực nhưng nó lại là một cô bé. Vậy là tôi cứ đi qua đi về 3 lần và không cưỡng lại được, đành rước em về. Tôi đặt tên nó là Misa. Nó dễ thương đến mức, chồng tôi, vốn rất lạnh lùng và khó tính, đã không cưỡng lại được mà xưng "ba" với Misa. Yêu 2 cha con Misa quá trời!
Misa trong trí nhớ của tôi thì Misa và Xồm là 2 con chó to nhất xóm. Misa có dáng vẻ của một chú chó mà người ta hay gọi là Bẹc Giê. Còn Xồm chỉ là chú chó cỏ nhưng lông rất dày và béo nên nó mới có tên đó. Tôi không nhớ rõ 2 bạn là trai hay gái nữa.
Hồi mới đưa 2 chú về, dù trong nhà chẳng có gì nhưng Ba vẫn giành dụm tiền mua sữa cho 2 chú uống làm cho anh em tôi đây nhìn mà ghen tị. Bạn Xồm, đúng chính xác là bạn vì nó bằng tuổi tôi hồi đó.
Hồi đó nhà tôi nghèo lắm, nghèo đến mức không có gạo để ăn. Một hôm mấy anh em tôi đang ngủ trưa giữa nhà (mùa hè, toàn ngủ trên nền nhà) thì nghe loáng thoáng cuộc trao đổi mua bán chú Misa giữa Ba Mạ tôi và mấy chú bộ đội thì phải. Và mục đích người ta mua là để .... ăn thịt. Mấy anh em tôi bật dậy và nằng nặc xin Ba Mạ đừng bán. Dù biết bán con chó đi sẽ có một khoản tiền trang trải qua ngày, nhưng nhìn vẻ mặt buồn xo của 3 đứa con, Ba Mạ tôi quyết định không bán. Chúng tôi vô cùng hạnh phúc.
Từ đó đến nay, nhà tôi lúc nào cũng nuôi chó.
Hồi tôi học cấp 3 và đại học, nhà tôi có một chú chó Tây (k nhớ giống gì) tên là Bu Nô. Hồi đó nhà tôi có một cái quán ngoài đường do mẹ tôi bán đủ thứ hùm bà lằng. Và vì Mạ là người đi chợ nấu nướng nên toàn bộ việc ăn uống của gia đình đều diễn ra tại cái quán. Dù chú Bu Nô được nuôi ở nhà trong nhưng đến giờ ăn thì lúc thì tôi, lúc thì Ba dắt chu ra ngoài quán. Bình thường, chú rất giữ, nhưng khi đưa ra quán, chú nằm im như tượng. Giống như kiểu chú hiểu là khách đến quán thì không được sủa.
Rồi tôi đi học Đại Học, một ngày tôi nhận được tin là người ta đã ăn trộm mất chú. Và hàng xóm bảo Ba tôi mất ăn mất ngủ mấy ngày.
Ba tôi có một tình thương đặc biệt đối với chó và hình như con chó nào cũng cảm nhận được tình thương đó từ Ba tôi nên dù có giữ đến mấy thì chỉ cần ông ngoắt tay thì chú nào cũng ngoan ngoãn đến nằm bẹp xuống bên chân ông.
Tôi không nhớ cả thảy nhà tôi đã nuôi bao nhiêu con chó nhưng những con chó sau đây làm tôi nhớ mãi:
Trước hết đương nhiên là con Xồm và Misa
Rồi con Bu Nô như đã kể trên, con Lucky. Con Lucky này Ba tôi kể, vào một ngày đẹp trời, nó bỗng dưng ở đâu đó chạy tới ngoắt đuôi với Ba tôi khi ông đi từ quán vào nhà. Và ông chỉ cần huýt sáo thì chú lập tức chạy theo và ở lại nhà tôi. Vì sự ngẫu nhiên đó mà chú có tên là Lucky.
Mẹ tôi hoàn toàn không thích chó. Tính cách của Ba Mạ tôi như mặt trăng với mặt trời nhưng ông bà sống cùng nhau đến đầu bạc răng long. Sự khác biệt tính cách của 2 người thể hiện ra cả việc nuôi chó nữa. Việc này liên quan đến một câu chuyện tôi sắp kể ra đây.
Cách đây tầm 5-6 năm, lúc đó nhà tôi nuôi cùng lúc 3 con chó tên là Rex, Shevic và Lucky (Ba tôi có thói quen dùng tên của con trước để đặt cho con sau nên đến chừ hẳn là phải có ít nhất 3 chú Rex, 3 chú Lucky rồi). Trong 3 tên thì có 2 anh và 1 chị Shevic. Chị Shevic bằng tuổi em cu Tũn (giờ là 11 tuổi). Mạ tôi không thích chó, chó cái lại càng không thích vì các ả đến hẹn lại đẻ. Một điều tréo nghoe là Ba tôi nuôi chó nhưng Mạ tôi là người nấu ăn cho chó, chó mà đẻ thì bà lại càng mệt vì phải chăm nhiều hơn. Vì thế mà lần đó, Mạ tôi thuyết phục Ba tôi và cả chúng tôi, cho nàng Shevic đi. Buổi trưa, tôi chuẩn bị đi ngủ thì cô trong xóm đến cùng chồng để rước Shevic về. Vừa đưa nàng ra mấy bước thì nàng vùng vẫy, quay cổ ngược vào trong kêu một thứ tiếng rất thảm thiết. Nàng nhìn 2 chàng Rex và Lucky như cầu cứu. Còn 2 chàng ở trong (vì bị xích) nên chỉ sủa đáp lại và nhảy chồm chồm lên. Tiếng kêu của các em lạ tôi chưa từng nghe. Cái kiểu kêu giống y như cầu cứu. Tôi chứng kiến từ đầu đến cuối và quyết định ngay tức khắc là ... không cho nữa. Dù Mạ tôi có nói gì nữa thì tôi cũng sẽ quyết bảo vệ không cho đi nữa. Thả nàng ra, nàng quẫy đuôi mừng rỡ quay vô nhà. Tôi có lẽ mừng hơn nàng. Và quyết định của tôi lúc đó vô cùng đúng đắn. Trong số 3 chú, thì giờ chỉ có mỗi Shevic, 2 chú kia, một chú già và một chú lại bị người ta cắp mất.
Câu chuyện của 3 anh ả này còn một đoạn vô cùng thú vị nữa là chuyện ghen tuông. Đến giai đoạn cao trào, 2 anh sẽ chiến đấu để giành nàng Shevic. Vì thế mà tôi phải chuyển lịch thả - nhốt của 2 anh kia theo lịch luân phiên, để mục đích là không cho 2 anh gặp ả cùng lúc. Nhưng hễ anh nhốt mà thấy anh thả lảng vảng theo chị Vic thì anh nhốt nhảy chồm chồm, sủa vang làng lên thể hiện sự tức tổi ghen tuông. Lỡ hôm nào anh nào sổng chuồng thì ôi thôi, tôi mệt lử vì phải tách 2 anh ra do đấu nhau.
Shevic khôn đáo để. Chú là đứa duy nhất không bị xích. Vì thế cổng nhà tôi luôn luôn đóng. Có hôm, cổng quên đóng, khép hờ. Tôi đi từ ngoài vào thì thấy nàng đi rón rén len lén chuồn ra khỏi cổng, vừa đi vừa ngoảnh lại xem có ai gọi vào không, đuôi cụp lại rất bí mật. Bỗng nhiên tôi từ ngoài đi vào. Tôi đe "đi mô đó, đi vô nhà đi", thế là ả đành lầm lũi quay vô đầy tiếc nuối. Mấy hôm nay, ả muốn theo trai nên hễ sểnh ra là ả lại chạy ra đầu đường chờ. Lại đúng có hôm gặp tôi đi về. Thế là ả rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thấy zai đầu kia đường, toan chạy biên đi nhưng lại bị lệnh của phù thủy là tôi bảo vô nhà, thế là nàng cứ xoắn lên, chả biết theo tiếng gọi con tim hay theo lệnh bà chủ. Cuối cùng thỉ mụ phù thủy thắng, vì mụ lo, người ta bắt mất em. Thà em chịu khó thèm một tí, chứ người ta bắt mất em thì mụ chịu sao nổi.
Cách đây 2 tuần, tôi đi chợ. Đi ngang qua một chị có một con chó màu trắng vàng, xinh ơi là xinh. Thâm tâm chỉ muốn chó đực nhưng nó lại là một cô bé. Vậy là tôi cứ đi qua đi về 3 lần và không cưỡng lại được, đành rước em về. Tôi đặt tên nó là Misa. Nó dễ thương đến mức, chồng tôi, vốn rất lạnh lùng và khó tính, đã không cưỡng lại được mà xưng "ba" với Misa. Yêu 2 cha con Misa quá trời!
![]() |
| Shevic và mụ chủ "độc ác" |
Subscribe to:
Comments (Atom)



