Wednesday, September 21, 2016

Ca sĩ của năm

2 thằng con của mẹ vô cùng lười học và ham chơi. Nếu không bắt đi làm việc khác thì các chú có thể ngồi hàng giờ dán mặt vào TV xem hoạt hình. Từ ngày đổi TV có bắt wifi, thì tần suất và cường độ xem càng nhiều vì các chú có nhiều options hơn.
Một ngày đẹp trời mẹ nảy ra sáng kiến cho các chú học tiêng Anh qua bài hát nên mở các bài hát có chữ cho các chú vừa nghe nhạc vừa đọc. Ơn trời, các chú có vẻ thích. Đầu tiên là bài "My love" của Westlife (một ban nhạc rất nổi tiếng của Ai Len). Kể ra bài này cũng rất hay và dễ hát. Nghe đến lần thứ 3 thì cả 2 anh đều thuộc hòm hòm và hát theo. Đặc biệt chú em thì hát say sưa. Có hôm nửa đêm chú thức giấc, chú vạch tai mẹ ra bắt nghe chú hát. Mà chú hát là phát hát hết bài, có nghĩa là phải trọn 2 lần có nhạc dạo ở giữa. Oái ăm nữa là bài này nhịp sau lại có hơi khác so với nhịp một và đoạn điệp khúc thì cứ điệp lui tới, và mỗi lần lại hát một kiểu nên cả thảy mẹ phải nghe trong trạng thái rất căng thẳng, vì phải cố mà nghe cho hết, phải cố thể hiện là mẹ đang nghe chứ không phải ngủ. Nói cho cam quả, chú phát âm thì chưa chuẩn lắm nhưng chú hát thì vô cùng đúng nhạc và giai điệu. Lên bổng xuống trầm y như ca sĩ. Mỗi lần chú hát sai, mẹ sửa thì chú cải thiện ngay.

Rồi các chú được đà, lần mò nhiều bài hát khác. May quá, các chú tìm ra được bài "see you again" của Charlie Puh hát giành tặng cho Paul (trong Fast and Furious). Mê phim sẵn, các chú nghe lui nghe tới và mê luôn anh hát. Hệ quả là thay vì tìm bài hát, các chú tìm ca sĩ. Vậy là lang thang tìm Charlie Puh, chú em mê ngay một bài hát khác là "One call away". Lúc nghỉ trưa, chú túm mẹ lại lấy điện thoại và mở ngay bài đó ra để hát. Mẹ nghe nhạc dạo thì thấy rất là lởm, định mở mồm ra chê thì chú bảo, "khoan, mẹ đợi đi". Rồi chú bắt đầu hát. Mẹ không nghe từ nào nguyên vẹn, chỉ có từ superman. Mẹ mới à lên là, chú thích là vì có từ superman. Mẹ nghe được đại loại là "xúp pờ men gạt nà". Nhưng mẹ lại băn khoăn, vì răng lại có superman vô trong ni được, rồi còn "gạt nà" là cái từ chi mà mẹ nghe mãi không ra. Mẹ đành hỏi bác Gú cái lyrics của bài này. Quả nhiên có từ superman thât, và "gạt nà" là "got nothing" nhưng bị chia thành "no - thing". Nguyên câu là "Superman got nothing on me", được chia thành "superman got no" và "thing on me". Hèn chi mà trình độ củ khoai của mẹ không mần ra nghe ra được. Đi tắm chú cũng "xúp pờ men gạt na", ăn cơm xong đi lấy nước uống cũng "xúp pờ men gạt na". Và giờ thì chú đã thuộc bài hát, hát rất khó này.

Ngoài 2 bài tủ này thì chú còn thuộc "Only love can do", "little love", "unbroken my heart" và một số bài nữa. Mẹ nghe mà mừng quá trời vì ít ra mẹ đã thành công một chút trong việc sao nhãng thú xem TV bất lời của các chú.

Đợi tối nay về, lấy clip của chú hát rồi post sau.


Wednesday, September 14, 2016

Trung thu

Trẻ con bây giờ có vẻ không có Trung thu theo đúng nghĩa của nó nữa. Mọi thứ bây giờ hoàn toàn được thương mại hóa. Mỗi mùa trung thu đến mình luôn nhớ đến Trung thu xưa lúc mình còn nhỏ.

Trung thu trong tâm trí của mình luôn trong sáng, vui vẻ và vô cùng hào hứng. Lúc mình còn là một đứa con nít, nhà mình rất nghèo, cơm không có đủ ăn, phải ăn cơm độn khoai, sắn chan với canh bầu. Nhưng đến Trung thu, Ba luôn làm một mâm cỗ lớn đặt ngoài sân cho 3 anh em bọn mình. Mình nhớ đó là một cái khay tròn bằng sắt tráng men màu xanh nhạt, xung quanh có viền xanh. Tối Trung thu, cả 3 anh em ngồi chầu hẫu trước cửa nhà chờ ba thắp hương xong để được phá cỗ. Mình không nhớ chính xác có những gì trong khay quả nhưng chỉ nhớ nó được chất đầy bánh kẹo và trái cây rừng. Bởi vậy mà hôm vừa rồi, nhìn thấy người ta bán chục chạc, mình sà vào mua ngay. Mình mua chỉ vì muốn cho 2 trai con biết, tuổi thơ của mẹ chỉ được ăn những trái cây rừng thế này. Mình nhớ dâu da và chục chạc bán dọc đường trước chợ. Trái chục chạc đáng yêu ở chỗ, chỉ cần bóp nhẹ vỏ thì vỏ tự rơi ra, để lộ cơm dính vào cuống. Cơm chục chạc thường có 3 múi, màu cam tươi. Ăn vào có vị chua chua  thanh thanh và thơm thơm. Ngoài ra thỉnh thoảng có ổi, quả trứng gà, chuối và mít, chứ làm gì phong phú như bây giờ.

Hôm nay là Trung thu, Trung thu đầu tiên trong đời con vắng Ba ở bên cạnh. Ở trên trời cao Ba có bánh Trung thu không? Con đặt bánh Trung thu, bánh quy, bười cả xoài nhà mình nữa. Ba thấy không? Trưa hôm qua đi làm về, con nghe trên sóng FM một bài viết của một người con nhớ mẹ nhân ngày Trung thu. Con cũng nhớ Ba da diết. Niềm vui tuổi thơ của con đều gắn liền với Ba. Ba là người gần gũi và hiểu con nhất, và đương nhiên cũng yêu con nhất. Rồi hình như lúc con học lớp 4-5, Ba tổ chức một đội múa lân của tiểu khu. Mãi đến khi nhìn thấy Ba đánh trống lân con mới biết Ba là người tổ chức đội lân đó. Ba của con thật đa tài. Cái đa tài, sáng tạo và lanh lợi đó, may mắn con đã học hỏi được từ Ba. Con muốn viết thật nhiều, muốn nói với Ba thật nhiều nhưng mọi lời nói hay chữ nghĩa đều không diễn tả được tình yêu của con đối với Ba và nỗi nhớ Ba vô hạn của con. Con nhớ Ba từng ngày. Làm việc chi con cũng nhớ. Con nhớ Ba lắm, Ba biết không?

Thursday, September 8, 2016

Greetings

Mỗi buổi chiểu trước khi đi học thì cửa ngõ nhà mình lại rộn rã tiếng chào tạm biệt của lúc thì 2 mẹ con lúc thì 3 mẹ con. Cứ "mẹ yêu em", "Em yêu mẹ", "mẹ chào em", "em chào mẹ", "mẹ yêu anh", "mẹ chào anh"... tiếng chào chỉ ngưng lại khi dáng 2 chú lọt qua cửa nhà hàng xóm. Con vừa đi vừa hét vọng vào, mẹ ở trong nhà đứng bậu cửa với ra. Mẹ chỉ muốn chạy theo ôm cái người tròn lẳn của thằng em mà ngấu nghiến.

2 chú đi học rất hay quên đồ. Lúc thì khăn đỏ, lúc thì phù hiệu, thậm chí quên cả ..... cặp. Có hôm mẹ vừa tiễn anh hai đi học xong, một lúc sau mẹ thấy cặp của ảnh nằm chễm chệ trên ghế. Mẹ lại hối hả phóng xe đưa cặp tới trường cho anh. Đi được 1 nửa chặng thì gặp anh hớt hải đạp xe về. Trưa về mẹ hỏi anh vì sao anh không đi đường tắt, anh bảo "con biết kiểu chi mẹ cũng mang cặp lên cho con nên con đi đường chính để gặp mẹ". Cách anh nói thì y chang mẹ, cách anh nựng thằng út cũng y chang mẹ. Buổi trưa đi làm về, mẹ mà thay áo quần là y như rằng thằng em chực chờ để sờ bụ. Còn thằng anh thì cứ trêu thằng em "a, cì bụ cì bụ hề" rồi ôm thằng em lại, cản trở việc thằng em sờ bụ. Thằng em lại mếu máo khóc uốn.  Mẹ đi làm về việc đầu tiên là tới trước mặt thằng em chu cái mỏ ra đến khi mô thằng em thơm mẹ mới đi. Có hôm 2 mẹ con cứ thơm mãi thơm mãi chẳng rời ra được. Yêu 2 cục cứt của mẹ quá chời quá đấc.

PS. Lọ mọ đi tìm ảnh, chẳng có ảnh nào cả, dùng tạm ảnh cũ đã. Lâu lắm rồi mẹ không chụp ảnh cho 2 chú. Từ rày phải siêng trở lại đã.