Friday, April 25, 2014

Đêm trắng (1)

Vừa bước chân vô nhà, thấy ba cứ đứng loay hoay và mặt nhăn nhó kêu đau tay. Ba kêu tay bị tê, mình sờ vào còn thấy lạnh nữa. Lấy dầu xoa và bóp 1 tiếng đồng hô thấy có đỡ kêu đau nhưng tay thì càng ngày càng lạnh và có dấu hiệu tím nữa. Thấy có vẻ không ổn, mình bắt đầu gọi loạn xạ cho các bác sĩ. Bắt đầu từ Bs. T ở phòng khám thì bảo vừa đi SG về nên không lên được, phải gọi tới cơ quan mời người trực lên. Quay sang phương án hàng xóm, mình gọi Bs. H trưởng trạm Y tế phường. Đây là cực bất đắc dĩ, có còn hơn không vì một bs phường thì chuyên môn không được mấy tin tưởng, nhưng so với gà mờ như mình thì hơn đứt. Được cái, anh Bs này cứ gọi là tới liền, làm mình rất là yên tâm về mặt tinh thần. Trong lúc chờ Bs đến mình đo huyết áp thấy vẫn ổn 120 - 80. Lúc Bs đến, ổng cũng đo nhưng không đo được, nghi là máy hỏng nên lại lấy máy của mình đo, vẫn không thấy huyết áp và mạch đâu (vì Bs lại đo vào cái tay đang bị tê. Mình bắt đầu hoang mang.
Sau khi xem xét một hồi, ổng không khuyên đi ngay bệnh viện nhưng vẫn bảo nên đưa đi. Thấy tình thế không ổn, mình gọi Bs. B - giám đốc bệnh viện Cu Ba. Ánh sáng cuối đường hầm là đây. Mình mô tả và test theo hướng dẫn của Bs rồi báo cáo kết quả thì Bs kết luận ông bị tắc mạch máu và đi viện gấp.
Ôi trời ơi! Nghĩ đến việc đi viện là mình rụng rời hết cả tay chân.
Ăn vội một miếng vì sợ tụt huyết áp, đút cho ba được một bát cơm, vơ vội đồ đạc, ba cha con lao ra bệnh viện. Trên đường vừa từ cổng đi ra gặp ngay Bs. D và chị H ở Phòng khám. Như người chết đuối vớ được cọc, mình rủ 2 anh chị kia ra bệnh viện với mình. Thế là Bs. H được tha ở nhà không phải đi cùng nữa.
Ra đến BV, gọi cho anh B mãi không được, đã lo lắng lại bị xã cằn nhằn, mình rất bực. Một lúc thì a. B cũng gọi lại và bảo là cứ vào thẳng, đã chỉ đạo kíp trực.
Vào nằm trên cáng, người thì đo huyết áp, người thì khám tim, ngực. Sau đó thì đi siêu âm mạch máu. Mình đứng nói chuyện với Bs. Dũng và chị H thì được tư vấn nên đi Huế ngay.
Trong lúc chờ làm thủ tục, mình bay ngay về nhà chuẩn bị đồ đạc và lên đường vào Huế lúc 11h đêm. Cũng may mà có anh Trung không thì không biết phải xử lý làm sao vì xã phải xử vào sáng ngày mai. Đi trên xe mình k dám ngủ vì sợ anh Tr cũng buồn ngủ thì toi nên cứ thế 2 anh em nói chuyện thâu đêm đến tận Bệnh viện.
Vào làm thủ tục, đi siêu âm xong nhập viện xong, đồng hồ chỉ 4h30 phút sáng hôm sau. Mình và a Tr tranh thủ về nhà a. Minh ngủ một tiếng và quay lại ngay bệnh viện không kịp ăn uống.
Theo thủ tục, trước khi tiến hành phẫu thuật, Bs có trách nhiệm giải thích với người nhà nguyên nhân và cách chữa trị cũng như những biến cố có thể xảy ra. Nghe xong, mình òa lên khóc vì kinh khủng quá. Ông bs hốt hoảng lùa 2 chị em ra chỗ khác và nói tiếp. Bệnh của ba do hậu quả của tim bị rung nhỉ nên máu có một số cục máu đông. Và khi cục máu đó văng ra ở chỗ nào thì bị tắc chỗ đó. May mà nó văng ra tay chứ lên não hay vô phổi thì khả năng sống sót là rất thấp. Và ngay cả khi phẫu thuật thông mạch máu, thì hậu quả sau phẫu thuật cũng ghê rợn không kém: Suy thận, suy tim, phù nề, hoại tử, cắt cụt chi ....Mình không đủ bản linh và sự dũng cảm để nghĩ đến những hậu quả đó và chỉ biết khóc. Nhưng nghĩ đến mình hạp mạng với ba nên chính tay mình đã ký giấy đồng ý mổ cho ông trong dòng nước mắt.
Đứng trước mặt ba mà nước mắt cứ trào ra mặc dù đã cố kìm chế kẻo sợ ba lo lắng. 90 tuổi rồi mà vẫn phải lên bàn mổ. Mình thắt cả ruột gan.
Ba vô phòng mổ lúc 7h sáng. Mấy anh chị em ngồi thấp thỏm chờ đợi. Cứ thấy số điện thoại của thằng Tr nổi lên là mình lại thót cả tim vì sự có biến cố gì trong khi mổ. Lần thứ nhất nó gọi bảo đi đóng thêm tiền. Lần thứ 2 nói gọi bảo đã mổ xong. Cả nhà ùa lên bồng ông về phòng.
Quãng thời gian khó khăn thực sự bắt đầu.
To be continued.....

No comments:

Post a Comment