Tuesday, November 11, 2025

Du lịch bất đắc dĩ

 Vậy mà mình đã vào SG được 15 ngày. Vào SG với một tâm trạng vô cùng lo lắng. Suốt một tuần ở trong Trường cùng với em pé, lo lắng vẫn không nguôi vì vẫn chưa ai giải thích được vì sao em pé đau quặn bụn. 

Thứ Ba ra viện. Mạ quyết định ở lại hết tuần để theo dõi rồi mới ra cho yên tâm. 

Suốt 2 tuần ở cùng với em pé, chỉ có ăng, ngủ, y như đi du lịch. Ngày mai mạ về nhà, em về Trường. Mạ sẽ nhớ em nhắm nhắm.

Mấy ngày đầu, papa cứ hở ra là điệng. Điệng miếc. Những ngày đầu mạ toàn tâm hướng về em pé nên không nhớ papa nhiều, càng gần về nhà thì càng nhớ papa. Ước chi mạ phân thân ra làm 3 mảnh để cùng 1 lúc ở được 3 nơi với 3 cha con. 

Cũng may mà công việc của mạ linh hoạt, có thể làm việc online nên mạ quyết định ở lại với em pé thêm 1 tuần. Sáng dậy nấu sáng xong là ngồi làm việc, xong nấu trưa rồi làm việc, rồi ăn tối. Nguyên 1 tuần đều đặn. Hết thức ăn mạ lại lọt tọt đi ra siêu thị gần nhà xách về 1 đống đồ ăn. Cậu mự đi oánh golf về cơm ngon canh ngọt có sẵn, sung sướng tơi mức mự còn bảo nuôi mạ trong nhà. 😁😁😁 Đùa! Người ta là hàng phu nhân chơ có phải cùi bắp mô. 

15 ngày, cái sung sướng nhất của mạ là không nghe Bà Ngoại chưởi. Đầu óc của Mạ thảnh thơi, thư giãn vô cùng. Tuần sau phẫu thuật em pé không có lịch học nên mạ ở với em cả ngày. Thỉnh thoảng lại chạy lên ôm thơm em cái rồi chạy xuống. 

1 tuần rồi cũng trôi cái vèo. Cuối tuần Cậu Mự rủ đi ăn bún cá rô đồng ở Dinh Độc Lập. Cậu Mự khen nức nở nhưng mạ thì thấy chả ngon lành gì. Nhưng cũng đi ra đổi gió, chứ mạ ở nhà nguyên tuần. Rủ chị Bé đi ăn sáng mà chị Bé bận. Trưa thì tới nhà ăn cơm. Mạ vs Mự ghé siêu thị mua thịt ba chỉ về luộc. Thịt ba chỉ họ ra thịt răng mà ngon chi lạ. Ăn không ngán. 

Tối chủ nhật Cậu Mự dẫn mạ và em pé đi ăn đồ Nhật ở Hokaido. Thực ra ngon thì có ngon nhưng đắt quá. 1 bữa ăn 4 người cũng phải 2-3 triệu. Đi ăn về chị bé Loan ghé thăm sau khi dì Hà điện nhờ mua trái cây mang tới thăm. Tại sao không thăm tiền để cháu tự mua mà mất công đi mua, rồi mất công cháu phải xách từ SG về tới Bình Dương. Lạ lùng.

Chị Bé kể dì Lan cũng chửi bới mỗi khi nghi ai lấy đồ. Nhưng dì Lan nói mất đồ là có, còn bà ngoại không mất cũng đổ oan cho mạ và chửi mạ không còn sót thứ chi trên đời. 

Mạ bị chửi sao cũng được, miễn là các con của mạ khỏe mạnh, học hành đến nơi đến chốn, thành công. Thì những khó khăn, khổ sở mạ phải chịu cũng xứng đáng. 

No comments:

Post a Comment