Thursday, November 20, 2025

Sinh nhật lần thứ 51

Nhìn đống hoa thì cũng sướng mắt mà tiếc quá :)
Kể ra mình cũng đã bước vào tuổi già rồi. Qua số 50 là bước sang phía dốc bên kia rồi. Mục tiêu trong năm tiếp theo là giảm cho được vài kg để mặc lại số quần áo đầy tủ. Chỉ vài cân thôi mà răng khó quá. Nếu nói mình ăn nhiều thì cũng không hẳn. Mỗi bữa chỉ ăn lưng bát cơm. Dạo ni còn ăn cơm, chứ trước đây không hề ăn cơm luôn. Làm việc nhà quần quật từ sáng tới tối. Như nhà người ta, có thuê giúp việc, không fulltime thì cũng theo giờ. Còn mình bao thầu từ A-Z, không sót món chi. Từ đi đổ bô nước đái cho Mạ, tới tắm gội cho Mạ, lau nhà, rửa bát, cho chó ăn, nấu ăn, đi chợ, giặt quần áo... Đủ thứ không sót thứ chi. Mà nhà người ta có thể 2 ngày lau 1 lần, thậm chí 1 tuần mới lau thì nhà mình phải lau hàng ngày, có thể phải hàng buổi vì chỉ cần ở nhà 1 buổi thôi là Mạ mình đã đủ phá nát cái nhà Bếp, bây beng ra cả nhà, cả phòng khách. Đó là mình đã hạn chế đến mức tối đa những khả năng mà bà có thể phá. Bởi thế mà cứ mỗi buổi sáng, mình chân chạy k bén đất vì làm đủ thứ việc và thu vén tối đa có thể trước khi đi làm. Làm việc suốt ngày từ sáng đến tối, ăn không nhiều nhưng cân nặng không giảm được lạng mô cả. 

Năm ngoái, quà sinh nhật là 2 cục cức xúi về thăm Mạ trúng ngày sinh nhật. Năm nay, cả 2 anh em đều bận. Em Tũn bận học, anh Hưa bận dạy và chương trình của Trường. 

Năm nay, sáng sinh nhật mình có gia đình cậu Hải, mự Trinh và anh Tôm. Sáng đi ăn sáng về, anh Tôm mua hoa tặng mẹ và tặng O. Món quà không đẹp nhưng rất có ý nghĩa với mình. Sau đó cả nhà về nhà anh Dũng chị Hà ăn sáng cùng với bà ngoại. Mọi người chụp ảnh nhân ngày sinh nhật mình, mự Trinh và ngày nhà giáo vì trước đây anh Dũng và Mười Thương là giáo viên.

Buổi tối, Bacu làm một bữa tiệc nho nhỏ cho vợ mời 1 vài người thân thích. Mình cũng mời một vài bạn trong nhóm, may quá nhiều đứa bận. Đứa mình muốn có mặt lại không bận. Rứa là quá hợp lý. Mình rất muốn rủ a Tình và aQuang bạn Bacu tới để oánh đàn mà Bacu có vẻ không thích nên thôi. Năm nay vẫn có a Diệu, vc Hằng Oạc, Hải Lan và có thêm anh Phương Phó Chánh án từ Quảng Trị ra nữa. 

1 sinh nhật ấm áp và ý nghĩa. Mình không muốn tổ chức sinh nhật rùm beng, ồn ào, chỉ muốn 1 bữa tối nho nhỏ cùng những người thân yêu là đủ. 







Tuesday, November 11, 2025

Du lịch bất đắc dĩ

 Vậy mà mình đã vào SG được 15 ngày. Vào SG với một tâm trạng vô cùng lo lắng. Suốt một tuần ở trong Trường cùng với em pé, lo lắng vẫn không nguôi vì vẫn chưa ai giải thích được vì sao em pé đau quặn bụn. 

Thứ Ba ra viện. Mạ quyết định ở lại hết tuần để theo dõi rồi mới ra cho yên tâm. 

Suốt 2 tuần ở cùng với em pé, chỉ có ăng, ngủ, y như đi du lịch. Ngày mai mạ về nhà, em về Trường. Mạ sẽ nhớ em nhắm nhắm.

Mấy ngày đầu, papa cứ hở ra là điệng. Điệng miếc. Những ngày đầu mạ toàn tâm hướng về em pé nên không nhớ papa nhiều, càng gần về nhà thì càng nhớ papa. Ước chi mạ phân thân ra làm 3 mảnh để cùng 1 lúc ở được 3 nơi với 3 cha con. 

Cũng may mà công việc của mạ linh hoạt, có thể làm việc online nên mạ quyết định ở lại với em pé thêm 1 tuần. Sáng dậy nấu sáng xong là ngồi làm việc, xong nấu trưa rồi làm việc, rồi ăn tối. Nguyên 1 tuần đều đặn. Hết thức ăn mạ lại lọt tọt đi ra siêu thị gần nhà xách về 1 đống đồ ăn. Cậu mự đi oánh golf về cơm ngon canh ngọt có sẵn, sung sướng tơi mức mự còn bảo nuôi mạ trong nhà. 😁😁😁 Đùa! Người ta là hàng phu nhân chơ có phải cùi bắp mô. 

15 ngày, cái sung sướng nhất của mạ là không nghe Bà Ngoại chưởi. Đầu óc của Mạ thảnh thơi, thư giãn vô cùng. Tuần sau phẫu thuật em pé không có lịch học nên mạ ở với em cả ngày. Thỉnh thoảng lại chạy lên ôm thơm em cái rồi chạy xuống. 

1 tuần rồi cũng trôi cái vèo. Cuối tuần Cậu Mự rủ đi ăn bún cá rô đồng ở Dinh Độc Lập. Cậu Mự khen nức nở nhưng mạ thì thấy chả ngon lành gì. Nhưng cũng đi ra đổi gió, chứ mạ ở nhà nguyên tuần. Rủ chị Bé đi ăn sáng mà chị Bé bận. Trưa thì tới nhà ăn cơm. Mạ vs Mự ghé siêu thị mua thịt ba chỉ về luộc. Thịt ba chỉ họ ra thịt răng mà ngon chi lạ. Ăn không ngán. 

Tối chủ nhật Cậu Mự dẫn mạ và em pé đi ăn đồ Nhật ở Hokaido. Thực ra ngon thì có ngon nhưng đắt quá. 1 bữa ăn 4 người cũng phải 2-3 triệu. Đi ăn về chị bé Loan ghé thăm sau khi dì Hà điện nhờ mua trái cây mang tới thăm. Tại sao không thăm tiền để cháu tự mua mà mất công đi mua, rồi mất công cháu phải xách từ SG về tới Bình Dương. Lạ lùng.

Chị Bé kể dì Lan cũng chửi bới mỗi khi nghi ai lấy đồ. Nhưng dì Lan nói mất đồ là có, còn bà ngoại không mất cũng đổ oan cho mạ và chửi mạ không còn sót thứ chi trên đời. 

Mạ bị chửi sao cũng được, miễn là các con của mạ khỏe mạnh, học hành đến nơi đến chốn, thành công. Thì những khó khăn, khổ sở mạ phải chịu cũng xứng đáng. 

Wednesday, November 5, 2025

Đã có lời giải đáp

Gửi hình ảnh CT đã chụp ở BV Mỹ Phước cho 3 bác sỹ, bác sỹ nào cũng bảo không sao, nhưng không có bác sỹ nào trả lời câu hỏi của mạ là "tại sao Tũn lại đau bụng quặn". 
Sáng thứ 7 cậu Hải chở tới Bệnh viện Tâm Anh Sài Gòn để khám lại sau khi mự Trinh đã đăng ký trước. 
Bệnh viện Tâm Anh lâu nay mình đã nghe tiếng tăm rồi nên khá yên tâm. Sáng sớm 3 mẹ con cậu cháu tới BV, được hướng dẫn tận tình chu đáo và đặc biệt là rất nhanh mặc dù bệnh nhân đông nghìn nghịt. Lúc vào phòng khám gặp bác sỹ Thiện, mạ trình bày lại toàn bộ câu chuyện, đưa kết quả chụp CT ở Mỹ Phước cho bác sỹ xem. Sau khi xem xong, bác sỹ bảo cần phải chụp CT có thuốc thì mới có thể trả lời nguyên do. Thế là mạ đi ứng tiền để em pé đi chụp CT. 
Chụp CT xong, Bs chỗ chụp hẹn 10h35 quay về phòng khám ban đầu để lấy kết quả và tư vấn, sau đó khuyên trong lúc chờ thì đi ăn sáng. Cả 3 người xách nhau đi ăn sáng và quay về phòng khám lúc 10:20. 
Nhìn vào kết quả chụp CT thì thấy có 1 chỗ tắc ở ống niệu quản nối từ thận xuống bàng quang. Vì bị hẹp nên nước tiểu không xuống được bàng quang, làm phình ống niệu quản thành 1 túi nang nước và khi không phình thêm được nữa thì ép ngược trở lại thận, làm cho thận ứ nước. 
Giải pháp đầu tiên là đặt 1 ống thông chỗ bị tắc. Nếu không đặt ống được thì phải mổ tạo hình cho chỗ tắc, mà mổ tạo hình là phải mổ bằng robot, chi phí 200tr. Chưa nói đến chi phí, mà nghe nói mổ tạo hình thì mạ đã ớn lắm rồi. 
Sáng thứ Hai như đã hẹn, ba mạ con cậu cháu dậy thật sớm, em pé nhịn ăn từ 9h tối hôm trước để giảm nguy cơ trào ngược khi gây mê. Tới nơi như đã hẹn, nhưng cũng chờ ở chỗ lễ tân khá lâu mới đến lượt. Ấn tượng là tất thảy mọi người đều rất nhẹ nhàng và giải thích rõ ràng. Tầm 8h thì về phòng chờ làm thủ thuật đặt ống.
Để làm được thủ thuật này, thì trước đó, vào ngày khám, Bs đã chỉ định cho làm tất cả các xét nghiệm tiền phẫu, bao gồm xét nghiệm máu, nước tiểu, chụp XQ, điện tim. Vì thế, tới ngày nhập viện là có lịch làm thủ thuật ngay. 
Một phần được đưa vào quy trình là khám tiền mê. Ở đó mỗi người mà ở đây BV không gọi là Bệnh nhân mà gọi là Khách hàng được gặp 1 bác sỹ và trải qua 1 cuộc phỏng vấn ngắn gồm rất nhiều câu hỏi, kết hợp với kết quả xét nghiệm máu trước đó. Kết thúc cuộc khám, Bs yêu cầu khách hàng xác nhận đã hiểu những rủi ro mà khách hàng có thể có nguy cơ gặp phải khi gây mê làm thủ thuật và khách hàng là người tự ghi những nội dung đó và bản cam kết. Rất khôn. 
Một khi khách hàng đã nhập Viện thì mọi di chuyển của khách hàng đều do hộ lý hoặc/và y tá hộ tống. Nếu tự ý đi 1 mình thì người hộ lý/y tá đó sẽ bị khiển trách.
Lúc em pé có lịch được làm thủ thuật, Hộ lý/y tá khuyên mạ ở lại phòng và chờ, nhưng mạ vẫn bảo đi theo tới chỗ mà họ không cho đi nữa thì sẽ quay về. 
Em pé vào phòng mổ lúc 10h hơn mà mãi tới hơn 3h chiều mới trở lại phòng. Mạ sẽ đứng ngồi không yên nếu Bs phụ trách không gọi thông báo cho mạ ngay sau đó khoảng 30 phút rằng việc đặt ống đã thành công, thế là chằng đường đầu tiên như kế hoạch đã thành công. Mạ nhẹ người.
Từ lúc đó, mạ nằm trên giường của em và đợi em về. Thỉnh thoảng mạ lại ra chỗ lễ tân hỏi và tới lần thứ 3 thì được thông báo, hộ lý đã đi đón em về phòng. Đón chi mà lâu lắc. Cứ nghe cửa mở là mạ lại nhổm dậy chạy ra. Từ lúc được báo là đã đi đón tới lúc em pé về phòng những 30 phút. Chờ nóng ruột. 
Ngay sau đó, họ tháo dây chuyển ra và một lúc sau thì bs. đến thông báo tình hình. Sau đó em pé có thể ăn uống bình thường. Ngay sau đó, Bếp BV mang tới cho em 1 tô cháo, em ăn nghoẻn cái xong. Rồi em uống sữa, ăn nho, uống nước... Cái bịch thông tiểu đầy ặp, mạ chạy ra nhờ người hướng dẫn lấy nước tiểu ra. May quá có cái chai nước. Tổng cộng mạ chiết cả thảy 4 chai aqua 1/2 lít = 2 lít nước đái. Vì còn cái ống thông tiểu nên em pé khó chịu. Tới 8h tối thì được lệnh tháo thông tiểu. Nhẹ cả người. 
Một đêm nằm ở BV, mạ nằm trên cái ghế gấp, đau lưng ngặt nghèo, đau luôn cổ. 
Sáng hôm sau em pé được cho xuất viện lúc 10h, mà tới hơn 9h vẫn chưa thấy gì, mạ ra hỏi thì bảo chờ chút có người tới làm thủ tục và một lúc sao thì được báo ra làm thủ tục xuất viện. Mạ cứ hình dung là phải ôm một mớ giấy tờ tới quầy kế toán để làm nhưng mọi thứ ở đây vô cùng thuận tiện. BV cử 1 người tới tận khoa làm thủ tục thanh toán và xuất viện, không cần đi đâu, không cần xuất trình biên lai tạm ứng. Thanh toán xong thì tới lễ tân hỏi thêm còn thủ tục gì thì được cô y tá phát thuốc và hướng dẫn uống thuốc. Mình bảo sao thuốc này uống buổi sáng, nãy giờ k phát để uống cho kịp. Cổ bảo vừa mới có y lệnh và vừa mới đi lấy thuốc về. Cổ đưa 1 danh sách 6 loại thuốc, mình hỏi có thuốc nào không uống được k, cổ giải thích từng loại 1 và chốt là không có loại nào bỏ ra được. Vô cùng hợp lý. 
Chốt lại là giờ mạ con có thể xách đít đi về. Ra khỏi khoa mình gọi cho a Cường cán bộ của anh Hải thì 1p sau, xe trờ tới trước mặt. 
2 mạ con về thấu nhà lúc 11h30, đi nấu cơm ăn xong tầm 12h30 và đi ngủ 1 tẹo để em pé tiếp tục công cuộc học hành. 
25/4 năm sau 2026 sẽ tái khám và 9 tháng sau sẽ làm thủ thuật rút ống. 1 năm tiếp nữa khám lại kiểm tra nếu niệu quản vẫn thông đẹp như khi vừa rút ống thì mỹ mãn. 
Cầu mong mọi sự bình an và may mắn đến với con trai út của mạ.
Yêu em vô cùng!