Một trong những điều kiện để em pé lên năm 2 là phải có bằng IELTS tối thiểu 6.0. Đến thời điểm này, mình thất bại trong việc đào tạo 2 anh em học tiếng Anh. Có vẻ như gene ngoại ngữ của mạ không truyền sang được cho 2 anh em nên cứ lẹt đẹt mãi ở 6.0 mà còn chật vật mãi mới được.
Em pé nghỉ hè từ 24/7, mạ cho em vào Huế để 2 anh em ôn thi tranh thủ lúc mạ đi công tác 1 tuần. 2 tuần ở Huế mạ cứ tưởng em sẽ học kèm 1-1 như yêu cầu của mạ với thời khóa biểu hàng ngày, thậm chí ngày 2 buổi. Thế nhưng sau 2 tuần ở Huế thì em vẫn dẫm chân tại chỗ. Thế là thay vì thả em pé ở Huế, mạ lại lôi em pé phề nà tự ôn.
Gần 1 tháng ôn thi ở nhà, em ngồi lỳ trong phòng 1 mình 1 thế giới. Tới giờ cơm mạ gọi sang ăn, ăn xong học. Về lý thuyết thì lịch ôn thi của em sẽ là: sáng ngủ dậy, uống nước, ăn sáng rồi sang ngồi học. Buổi trưa thường không ăn, nhưng mạ cứ thi thoảng mang sang 1 tô và rủ ăn cùng. Rồi nằm ôm em nghỉ ngơi một chút rồi mạ đi làm. Buổi chiều em vừa học vừa ngủ. Đó là lý thuyết, còn trên thực tế thì em có học hay không và học được gì hay không là một câu chuyện khác, mà chỉ có em mới thấu.
Tới ngày thi, theo kế hoạch BaMa sẽ chở em vô Huế để thi, đùng cái Ba cấn lịch nên em tự đi tàu vô và anh Hai chở đi thi.
Thi nghe, viết, đọc trong buổi sáng. Về hỏi thì bảo nghe, đọc tầm 7đ. Mạ hy vọng tràn trề vì nếu nói và viết chỉ 5 thì vẫn đủ. Tới lúc thi nói xong thì em tự chấm khoảng 5. Suốt thời gian em học thi, mạ như có cục đá chặn ngang ngực cứ không thở được thẳng giấc. Em thi ngày 30-31/8. Ngày mồng 1/9 cả nhà đi Thành Cổ Quảng Trị. Trên đường về, mạ đang lái xe thì em gọi to lên "Mạ ơi, có kết quả rồi. overall score được 6.0". Mạ nghe xong như trút được gánh nặng và cục đá ở trong lòng. Mặc dù với họ thì 6.0 là muỗi nhưng với em pé thì là một kết quả mong chờ cả năm qua. Và điều ngạc nhiên là em cáp điểm sai tè le. Nghe, đọc 6:0; nói viết 5.5. May mắn là vẫn đạt 6.0 overall.
Thế là đã vượt qua 1 ngưỡng cửa để tiếp tục chương trình học năm 2.
Những ngày sau đó, mạ sung sướng nằm ôm em hạnh phúc. Cái thời gian vui nhất của mạ là lúc mạ ôm em, hít hà mùi thơm như mùi em pé của em. Mạ không biết có ai nghiện con như mạ không, nhưng hễ cứ thấy 2 cục cưng cúa mạ là tự động mạ yêu rụ rận, cứ muốn ôm xơm miết.
Và cái lo này vẫn chưa hết khi em còn những 3 năm ở trường với chương trình học vô cùng khó. Khó đến mức mỗi môn có 2/3 lớp thi lại.
Có rất nhiều lần mạ hỏi là nếu được chọn lựa lại thì con có muốn học trường khác? Và giả sử bây giờ được chuyển trường thì con có muốn chuyển không? Và câu trả lời của em luôn là không. Cũng có thể em sợ mạ buồn, mạ áy náy nên em không trả lời khác đi.
Cố lên em pé. Cố lên cục cức xúi cúa mạ.
No comments:
Post a Comment