Tuesday, September 23, 2025

Em pé thi IELTS

Một trong những điều kiện để em pé lên năm 2 là phải có bằng IELTS tối thiểu 6.0. Đến thời điểm này, mình thất bại trong việc đào tạo 2 anh em học tiếng Anh. Có vẻ như gene ngoại ngữ của mạ không truyền sang được cho 2 anh em nên cứ lẹt đẹt mãi ở 6.0 mà còn chật vật mãi mới được. 

Em pé nghỉ hè từ 24/7, mạ cho em vào Huế để 2 anh em ôn thi tranh thủ lúc mạ đi công tác 1 tuần. 2 tuần ở Huế mạ cứ tưởng em sẽ học kèm 1-1 như yêu cầu của mạ với thời khóa biểu hàng ngày, thậm chí ngày 2 buổi. Thế nhưng sau 2 tuần ở Huế thì em vẫn dẫm chân tại chỗ. Thế là thay vì thả em pé ở Huế, mạ lại lôi em pé phề nà tự ôn.

Gần 1 tháng ôn thi ở nhà, em ngồi lỳ trong phòng 1 mình 1 thế giới. Tới giờ cơm mạ gọi sang ăn, ăn xong học. Về lý thuyết thì lịch ôn thi của em sẽ là: sáng ngủ dậy, uống nước, ăn sáng rồi sang ngồi học. Buổi trưa thường không ăn, nhưng mạ cứ thi thoảng mang sang 1 tô và rủ ăn cùng. Rồi nằm ôm em nghỉ ngơi một chút rồi mạ đi làm. Buổi chiều em vừa học vừa ngủ. Đó là lý thuyết, còn trên thực tế thì em có học hay không và học được gì hay không là một câu chuyện khác, mà chỉ có em mới thấu. 

Tới ngày thi, theo kế hoạch BaMa sẽ chở em vô Huế để thi, đùng cái Ba cấn lịch nên em tự đi tàu vô và anh Hai chở đi thi. 

Thi nghe, viết, đọc trong buổi sáng. Về hỏi thì bảo nghe, đọc tầm 7đ. Mạ hy vọng tràn trề vì nếu nói và viết chỉ 5 thì vẫn đủ. Tới lúc thi nói xong thì em tự chấm khoảng 5. Suốt thời gian em học thi, mạ như có cục đá chặn ngang ngực cứ không thở được thẳng giấc. Em thi ngày 30-31/8. Ngày mồng 1/9 cả nhà đi Thành Cổ Quảng Trị. Trên đường về, mạ đang lái xe thì em gọi to lên "Mạ ơi, có kết quả rồi. overall score được 6.0". Mạ nghe xong như trút được gánh nặng và cục đá ở trong lòng. Mặc dù với họ thì 6.0 là muỗi nhưng với em pé thì là một kết quả mong chờ cả năm qua. Và điều ngạc nhiên là em cáp điểm sai tè le. Nghe, đọc 6:0; nói viết 5.5. May mắn là vẫn đạt 6.0 overall. 

Thế là đã vượt qua 1 ngưỡng cửa để tiếp tục chương trình học năm 2. 

Những ngày sau đó, mạ sung sướng nằm ôm em hạnh phúc. Cái thời gian vui nhất của mạ là lúc mạ ôm em, hít hà mùi thơm như mùi em pé của em. Mạ không biết có ai nghiện con như mạ không, nhưng hễ cứ thấy 2 cục cưng cúa mạ là tự động mạ yêu rụ rận, cứ muốn ôm xơm miết. 

Và cái lo này vẫn chưa hết khi em còn những 3 năm ở trường với chương trình học vô cùng khó. Khó đến mức mỗi môn có 2/3 lớp thi lại. 

Có rất nhiều lần mạ hỏi là nếu được chọn lựa lại thì con có muốn học trường khác? Và giả sử bây giờ được chuyển trường thì con có muốn chuyển không? Và câu trả lời của em luôn là không. Cũng có thể em sợ mạ buồn, mạ áy náy nên em không trả lời khác đi. 

Cố lên em pé. Cố lên cục cức xúi cúa mạ. 

Monday, September 15, 2025

Bình Dương lần 2

Em pé quay trở vô Trường để bắt đầu năm học mới. Mạ háo hức lẽo đẽo theo sau. 2 mạ con bay vào sáng ngày thứ 6 để chiều về tới KTX luôn, không ở lại SG nữa vì đằng nào em cũng phải có mặt ở Trường trước giờ tan học. 

Trước đó mấy ngày, tự nhiên có ông bạn Bacu ở Bình Phước ra chơi, biết 2 mạ con ngày đó vô SG, họ nhã ý ra đón ở Sân bay. Ơ, răng giống được sắp xếp ri. Biết là ngại lắm mà thôi kệ đi. Anh chị đấy làm ở Viện KS và Bảo hiểm. 

Xuống sân bay, mình liên lạc thì được biết không chỉ mỗi đứa con rể đi đón mà chị vợ đi cùng. Sự ngại tăng lên gấp đôi. Đồ mang vô nặng như trâu, 2 thùng xốp to tổ chảng, trong khi cốp xe thì của dòng sedan, trong còn 1 mớ đồ nữa. Chất mãi mới lọt. May là xe Camry chớ như xe Civic cùi bắp của mình là chịu cứng. 

Từ sân bay về KTX ở Bến Cát có 50km mà đi hết hơn 3 tiếng. Dã man. Trên đường đi có ghé lại chỗ làm việc của Quý vợ anh Dũng. Mình có mang quà là bánh lọc vô cho 3 người anh Dũng, anh Minh và Nghĩa. Xe thì k có, nghĩ đến đoạn đi tới nhà họ đưa quà là ơn. Mình ép anh D Pakito đi giao hàng. Biết là ngại mà cũng kệ. 😝😝😝

Rẽ vào trong thì mới thấy Bình Dương là thiên đường của Khu công nghiệp. Khu công nghiệp san sát nhau, không có nhà dân nên trên đường vắng tanh và rộng thênh thang. Phân giữa KCN và khu dân cư có một cái barrier. Văn minh thật. 

Giao đồ cho Quý xong thì tiếp tục đi Bình Dương. Đến nơi là 16h kém. Cảm giác quay trở lại trường với mạ thật cảm xúc. 2 mạ con mượn xe đẩy của KTX để bê đồ lên phòng. 

Vì là cuối tuần, bạn cùng phòng về SG nên mạ xin phép em ở lại phòng thay vì ra thuê ngoài, đồng thời xin phép Ban Quản lý KTX cho ở lại. Mạ mang quà và pbi thăm người phụ trách BQL. Mọi chuyện êm xuôi. Đi ra đi vô không cần trốn tránh. 

Trước khi vô mạ đã tính toán thiết lập 1 chỗ rửa ráy cho em ở ban công để tiện và sạch sẽ. Cảm giác vào chỗ toilet rửa chén bát, rửa rau cứ làm cho mạ ghê ghê. Thế là sáng hôm sau mạ ra trước cổng trường mua 2 cái xô 1 to đựng cố định, và 1 xo nhỏ để xách nước từ toilet ra trút vào xô to. Tìm mua cái gáo mà không có, phải lấy cái hộp múc tạm. 

CN mạ hứa đi thăm nhà dì Hằng đồng nghiệp cũ của mạ từ hồi làm cho ATLT ở tận huyện Dầu Tiếng, tức là cách chỗ KTX tầm 40km. Sáng sớm 2 mạ con ăn 2 hũ yến, book grab và về chỗ ngã ba gì đó mạ quên tên rồi dì Hằng ra đón. Đã y hẹn 15 phút nữa có mặt mà lúc 2 mạ con xuống xe, dì H vẫn chưa ra khỏi nhà. Bực mình. 

Nhà của dì Hằng đi về hướng Tây Ninh, ở một khu làng nhỏ nhỏ, kiểu như ở Minh Hóa. Đất đai rộng rãi, phì nhiêu, trồng cây gì cũng cho ra trái. Vốn là người nông thôn nên dù nhà cửa rộng rãi nhưng rất luộm thuộm và bẩn thỉu. 

Tranh thủ dì đi mua đồ để nấu vì thiếu, mạ xin đi theo để mua mấy thứ còn thiếu ở KTX, đó là cái gáo, cái rổ đựng giẻ rửa bát, giẻ rửa bát, dầu rửa bát. Lúc về nhà, mạ lấy những thứ kia ra soạn sửa, em pé ngạc nhiên k hiểu mạ đi mua vào lúc nào. 

Ra về, dì Hằng gửi cho mạ 1 thùng sầu riêng. Từ chỗ mua vé không hành lý, giờ mạ phải mua thêm 30 kg để mang mấy quả sầu riêng và 1 thùng hạt điều, cafe, macca bác Hưng dì Mai gửi từ Bình Phước. Lúc mới tới bác Hưng mời mạ lên Bình Phước chơi mà mạ từ chối, thế là bác bảo gửi ít hạt điều ra vì đó là đặc sản Bình Phước. Một ít mà bác Hưng nói là 1 thùng 15kg. Khổ thân mạ phải bưng từ cổng KTX vào phòng em pé ở tầng 7. Tay liệt luôn. 

Ở với em pé 3 ngày 3 đêm. 2 mạ con trải nệm ngủ giữa phòng. Mỗi ngày 2 mạ con chỉ ăn 2 bữa, không ăn buổi sáng vì dậy muộn. Cứ ăn và nằm trong phòng không đi đâu. Em pé lúc thì học, lúc thì chơi. Còn mạ thì cứ lau chùi dọn dẹp hết chỗ nọ tới chỗ kia. Dọn luôn chỗ của bạn. Sắp xếp sắm sửa mọi thứ để em có cuộc sống tươm tất và thuận tiện nhất có thể. Trong khi mạ rất hài lòng với những sắp xếp của mạ thì em pé lại thấy khó chịu vì sự tiện lợi đó. Em bảo là em là Sinh viên, đang ở KTX không cần phải tiện nghi như ở nhà. 😕😕😕

Kệ, ít ra thì mạ đã làm hết mức có thể để các con của mạ có cuộc sống tươm tất nhất có thể. 

Sáng thứ Hai là lúc các bạn sinh viên từ SG về lại Trường để học. Thế là em "đuổi" mạ ra khỏi phòng lúc 7h sáng. Mạ chỉ mất tầm 1 tiếng để di chuyển từ Bến Cát lên sân bay, trong khi chuyến bay của mạ lúc 14h40. Thế là mạ hú các bạn của mạ tới chơi với mạ trong lúc chờ tới giờ lên máy bay. Tiếp mạ có dì Thanh, dì Mai, và dì Tú Anh. 

Mạ đã hứa là không đi Vietjet nhưng VNA bay sớm quá, 6h sáng. Mạ lên không kịp, đành phải bay Vietjet. Có người đứng trước mạ, dù đã mua một mớ hành lý rồi mà quá mất 3kg, vẫn phải nộp phạt. May thay hành lý của mạ vừa đủ. Hành lý xách tay mạ lấy ra một ít cắp nách, giấu trong áo khoác nên lọt. Cảm giác bay VJ luôn không thoải mái.