Sunday, October 20, 2024

20/10/2024

Cá nhân mình không thích ngày 20/10, bởi đã có ngày 8/3. Hồi các con còn đi học, đến ngày 20/10 mình cứ lật đà lật đật đi mua quà tới thăm các cô giáo chủ nhiệm các con. Mặc dù ngoài miệng nói không cần nhưng nếu PH quên thì cũng thấy không phải. Thế này từ khi Ăng Hưa học mẫu giáo, tức là từ năm 2006 đến 2023, mình đều như vắt chanh có quà cho các cô chủ nhiệm (đương nhiệm và cũ) vào các dịp Tết, mồng 8/3; 20/10 và 20/11. Dự là việc thăm cô chủ nhiệm cũ vào 20/11 sẽ tiếp tục chắc khoảng 3-5 năm nữa thì mới có thể fade out. 

Năm nay, các con đều đã vào Đại học nên mình không còn lật đật đi thăm các cô vào ngày 20/10. Nhẹ nợ và bớt được 1 khoản kha khá. 

Từ hồi mới yêu, Bacu đích thị là một nông dân. Ổng chẳng biết thủ tục tặng quà cho người yêu (trước đó) và vợ (sau này). Mình phải huấn luyện mãi thì ổng mới biết mua quà tặng vợ vào các dịp lễ và sinh nhật. Nhưng quà ổng mua thì cũng ối giời ơi lắm. Tiền thì rõ đắt mà quà thì mình nhìn là đã muốn vứt ngay luôn rồi. Chả hiểu sao ổng thích được mới tài. 

Có lần tặng sinh nhật hay mồng 8/3, ổng tha về một bó hoa hồng đỏ gói trong giấy màu đen. Nhìn phát khiếp. Hoa thì là loại hoa nhân tạo họ hay bày bán dọc đường. Mình nhìn thấy hoa đã thấy ghét rồi, nhìn thêm quả giấy gói màu đen thùi lui, hoảng hồn mang đi gói lại. Biết tình thế, mình cứ phải gợi ý trước các dịp lễ, rằng thì là "em thích hoa tươi, chậu hoa thì càng thích, để có thể trồng....". Được vài lần, rồi đâu lại vào đấy. Dạo này chả hiểu ổng bị ai bỏ bùa mà mua đồ mạ vàng. Giá mỗi món ít nhất là vài triệu trở lên. Mình nhìn thấy quà mà không biết phải cảm thán kiểu gì. Nói không thích thì phũ phàng quá, mà giả vờ thích thì lần tới ông tiếp tục mua quà kiểu đấy thì toi. 2 lần rồi mà vẫn không rút kinh nghiệm. Với từng đó tiền, mua cho vợ cái gì đó bằng vàng thật như hoa tai, nhẫn hay giây chuyền đều đủ mà. 

20/10/2024, tức là vừa mới hôm qua. Trước đó mình dặn là đừng mua hoa bó sẵn, mình đã đặt hoa về cắm, ổng chỉ cần ghé vào lấy là được. Tưởng thế là thoát nạn rồi, thế mà buổi chiều, ổng lon ton mang vào 1 cái túi cùng với cái hộp rõ đẹp. Ông hí hửng bảo chờ cho gần hết ngày xem vợ có đòi quà không đã rồi tặng. Mình nghĩ bụng, ổng chả hiểu gì về vợ ông cả. Quà ông mua thì hoặc không dùng được hoặc kiểu "ối giời ơi". Mình thấy cái túi và cái hộp vuông vuông, hí hửng tưởng đồng hồ (vì ổng đã từng tặng mình 2 cái), cái mở ra lại là 1 cái đồ trang trí mạ vàng. Ngán ngẩm, chỉ biết thều thào "anh thích loại ni à?", xong không nói thêm gì và cũng không thèm mang đi cất. Hy vọng ổng biết để lần sau mà trừa. 

Sáng sớm, mình bận đi tập Yoga nên lúc về nhà đã thấy tin nhắn của Bacu và em pé Tũn út chúc 20/10. Bình thường lúc em pé ở nhà, em sẽ chạy sang phòng mạ, ôm thơm mạ rồi chúc mạ. Giờ em đã vào Đại Học, em nt chúc mạ từ sáng sớm. Bình thường Ăng Hưa cũng sẽ chúc mạ từ sáng sớm, nhưng hôm qua thì không thấy anh đâu. Trưa, hơn 12h, vẫn k thấy anh ọ ẹ gì, mặc dù trước đó mạ dặn anh nhắn tin chúc mừng họ hàng. Mình cũng lo hoảng vội gọi điện thì nghe giọng anh lanh lảnh ở đầu dây bảo con đang ở ngoài đường, đang bận. Mình yên tâm nhưng lại thoáng buồn. 

Rửa bát xong, chuẩn bị lên phòng nghỉ ngơi thì thấy lão chồng mở tủ lạnh ra lấy gì đó. Mình ngạc nhiên vì chưa bao giờ ăn xong ổng lên phòng rồi lại chạy xuống cả. Chuẩn bị rửa tay để đi lên thì ổng nằng nặc gọi mình ra phòng khách và chỉ vào 1 bó hoa vừa mới xuất hiện trên bàn. Mình bực định nạt vì đã bảo là không mua hoa bó sẵn vì đã mua hoa cắm bình rồi. Nhưng thấy nét mặt ổng hớn hở, mình không nỡ. Chạy tới ngó bó hoa, ổng bảo đẹp không, mình cũng phải lịch sự bảo đẹp (à mà cũng đẹp thật). Mình không nín nổi hỏi "anh mua à?" thì ổng nói "Tũn mua tặng mẹ đó". Cảm giác hạnh phúc rụ rận là ri đây. Cả 2 vc đều không thể ngờ được, em pé vừa mới chập chững trưởng thành đã biết quan tâm đến mẹ từ xa như ri. Bacu kể, đang ngằm thì cu cậu gọi điện hỏi "có mạ ở cạnh không? con mua hoa tặng mạ, con lấy số phone của Ba, Ba để ý điện thoại, họ gọi điện thì chạy ra nhận vô tặng mạ". Ngược lại với Ăng Hưa, bặt vô âm tín từ sáng, ngay cả khi trong nhóm gia đình bamavaemTun nhắn tin, gửi ảnh loạn xạ, ảnh vẫn không ư hử chi. Đến 2h chiều mới thấy anh nhắn lại chúc mạ. Mình không nói gì, cũng k trả lời tn. Mạ không vui nhưng không giận, Bacu thì giận ra mặt. 

Tối, Bacu gọi cho em pé một mình vì đang giận Ăng Hưa. Mặt mày em pé hớn hở và hạnh phúc khi mạ hạnh phúc vì món quà của em. Mạ lại nhớ em da diết. Một lúc sau thì thấy Ăng Hưa gọi, mạ vui vẻ nói chuyện, còn Bacu thì không nói gì. Anh giải thích là anh bận ở TT tiếng Anh, nấu ăn thi thố gì dó, rồi gửi 1 cái ảnh. Nhưng mạ vẫn biết là anh không nói thật. Mạ vẫn đang chờ cơ hội để tâm sự với anh sau. Cũng khó lắm vì anh là đứa cực kỳ cứng đầu.






Monday, October 14, 2024

Nhớ em pé cúa mạ

Rứa là tròn 1 tháng em pé chính thức tự lập. Mạ vẫn chưa quen được. Cứ nhắc đến là khóc, là nhớ, là thương. Mạ đặt chuông đồng hồ lúc 8h30 hàng ngày để đánh thức em pé xậy đi học. Buổi tối trước khi ngủ, cả nhà sẽ gọi điện cùng nhau hỏi thăm trong ngày có chi vui. Rồi cứ gặp em là mạ lại rơm rớm nước mắt vì nhớ. Những ngày đầu, em cũng rơm rớm khi gặp mạ. Rồi em động viên mạ đừng khóc kẻo em lại buồn không học được. 

Rốt cuộc sau nhiều lần hồi hộp chờ đợi, em pé vẫn may mắn được ở phòng riêng. Thế là em tự tung tự tác trong phòng. Em thích thì em leo giường tầng, em lười thì lật nệm nằm ngay đất. 

Mạ rất sáng suốt sắm cho em 2 cái nồi cơm điện, nên em không phải lắt nhắt xách đồ đi nấu ăn mà nấu luôn ở phòng. Cứ 1 nồi cơm và 1 nồi thức ăn. Rau thì xà lách hoặc dưa chuột, ăn sống. 

Cứ đến chiều thứ Sáu là em lại tót về Sài Gòn với Mự và Quân. Quân là anh họ nhưng bằng tuổi của cu cậu, nên 2 đứa cũng thân nhau từ nhỏ. Em pé về SG hàng tuần cũng làm cho mạ yên tâm hơn, nhưng cũng có nhiều lo lắng. Lo em không biết kiểm soát mà sa đà vào chơi nhiều hơn học. Rồi nói chi thì nói, đó là nhà của Cậu Mự nên mạ vẫn có chút e ngại. Mỗi lần gọi điện về, mạ đều hỏi về thái độ của Mự với Q xem có hứng thú hay khó chịu với việc em về mỗi cuối tuần k. Lần nào em cũng khẳng định là cả 2 người vui khi em về. Mạ cũng yên tâm phần nào. Giả sử mạ là Mự và con là Q, thì k cần phải lăn tăn, đương nhiên con thích Q về hàng tuần. Còn mạ, trong bối cảnh cứ lủi thủi 2 mạ con mãi, tự nhiên có thêm người vào cuối tuần thì sẽ rất vui. Nhưng đó là suy nghĩ của mạ, mạ không dám chắc Mự có khác không. Thỉnh thoảng mạ cũng hỏi dò thì thấy giọng điệu khá vui vẻ. Hy vọng là em đủ vui để làm vui mọi người. 

Tối nào, cứ tầm sau 22h thì hoặc là em chủ động gọi, hoặc là mạ gọi. Cả nhà nói dăm câu 3 chuyện đã rồi mạ mới đi ngủ yên tâm được. Sáng sớm hôm sau mạ đặt chuông đồng hồ lúc 8h30 để thức em pé xậy đi hạc. Có hôm thì em dậy trước, có hôm thì mạ gọi 2 lần mới mắt nhắm mắt mở dậy. Cái giờ học của Trường theo kiểu giờ nước ngoài, 9h mới bắt đầu và kết thúc 12h00. Cứ theo giờ học như này thì việc ngủ sớm dậy sớm với em hầu như là viễn vông. 

Một ngày chưa gọi được em, chưa gặp em qua màn hình là mạ hong mầng được chi hếc. Mạ cứ lo em trễ học, mạ lo em tói pụn, mạ lo em ăng lung tung, mạ lo em ngủ sàn bị kiến cắng, mạ lo em đi giặt đồ thì quên đồ, mạ lo em ăn không đủ rau v.v. Mạ cứ lo suốt ngày. Mạ lo hết em pé thì lo sang Ăng Hưa. Sáng ni mạ đọc được câu chuyện của cặp vợ chồng, sau khi về hưu thì ai đi đường nấy vì bà vợ mải lo chăm con đến cháu, bỏ bê chồng chỏng chơ. Đọc xong mạ giật mình vì đúng là hồi các con còn nhỏ, mạ giành hết 99% thời gian và năng lượng cho 2 con, mạ k thèm đoái hoài chi đến Bacu cả. Phủi phui, chẳng có hậu quả chi. 

Tuần vừa rồi, Mự Tr đi vắng, mỗi Q ở nhà. Em pé lên đến SG nhưng Q vẫn chưa về, em tá túc ở nhà bạn và bảo là ngủ lại đó. Sáng sớm hôm sau mạ gọi thì em pé nói là đã về nhà rồi, nhưng mạ mở mail ra không thấy báo cuộc xe nào. Sau đó hỏi dò thì biết được Q đích thân tới nhà bạn lùa em pé phề, vì Q vừa mới xem phim ma xong, về ngủ một mình sợ. 😛😜😝 Kể ra, em pé cũng được cần đến. 

Sáng hôm sau, lúc mạ gọi điện thì báo là đã dậy để đi ăn sáng vs Mự, nhưng lúc sau thì Mự bảo phạt cho 2 thằng ở nhà do cái tội dặn dậy sớm không chịu dậy. Phạt cho trừa cái tội ngủ dậy muộn. Đúng là tuổi ăn tuổi ngủ. Tuần trước Mự bảo chiều dẫn 2 đứa sang Q7 chơi, lên thấy 2 thằng nằm chảng hảng ngủ ngon lành, định bụng lên phòng ngủ 1 lúc để xuống lùa đi thì cả 3 mạ con mự cháu ngủ thẳng cẳng tới 7h túi. 

Mạ biết ơn gia đình cậu Hải-mự Trinh và 2 anh đã chào đón em pé của mạ. Hẳn là được đối xử tốt nên khi hỏi em có nhớ nhà không thì em bảo, em đang ở nhà rồi nên không nhớ. 

Chỉ có mạ là nhớ em từng ngày!