Sunday, October 20, 2024
20/10/2024
Monday, October 14, 2024
Nhớ em pé cúa mạ
Rứa là tròn 1 tháng em pé chính thức tự lập. Mạ vẫn chưa quen được. Cứ nhắc đến là khóc, là nhớ, là thương. Mạ đặt chuông đồng hồ lúc 8h30 hàng ngày để đánh thức em pé xậy đi học. Buổi tối trước khi ngủ, cả nhà sẽ gọi điện cùng nhau hỏi thăm trong ngày có chi vui. Rồi cứ gặp em là mạ lại rơm rớm nước mắt vì nhớ. Những ngày đầu, em cũng rơm rớm khi gặp mạ. Rồi em động viên mạ đừng khóc kẻo em lại buồn không học được.
Rốt cuộc sau nhiều lần hồi hộp chờ đợi, em pé vẫn may mắn được ở phòng riêng. Thế là em tự tung tự tác trong phòng. Em thích thì em leo giường tầng, em lười thì lật nệm nằm ngay đất.
Mạ rất sáng suốt sắm cho em 2 cái nồi cơm điện, nên em không phải lắt nhắt xách đồ đi nấu ăn mà nấu luôn ở phòng. Cứ 1 nồi cơm và 1 nồi thức ăn. Rau thì xà lách hoặc dưa chuột, ăn sống.
Cứ đến chiều thứ Sáu là em lại tót về Sài Gòn với Mự và Quân. Quân là anh họ nhưng bằng tuổi của cu cậu, nên 2 đứa cũng thân nhau từ nhỏ. Em pé về SG hàng tuần cũng làm cho mạ yên tâm hơn, nhưng cũng có nhiều lo lắng. Lo em không biết kiểm soát mà sa đà vào chơi nhiều hơn học. Rồi nói chi thì nói, đó là nhà của Cậu Mự nên mạ vẫn có chút e ngại. Mỗi lần gọi điện về, mạ đều hỏi về thái độ của Mự với Q xem có hứng thú hay khó chịu với việc em về mỗi cuối tuần k. Lần nào em cũng khẳng định là cả 2 người vui khi em về. Mạ cũng yên tâm phần nào. Giả sử mạ là Mự và con là Q, thì k cần phải lăn tăn, đương nhiên con thích Q về hàng tuần. Còn mạ, trong bối cảnh cứ lủi thủi 2 mạ con mãi, tự nhiên có thêm người vào cuối tuần thì sẽ rất vui. Nhưng đó là suy nghĩ của mạ, mạ không dám chắc Mự có khác không. Thỉnh thoảng mạ cũng hỏi dò thì thấy giọng điệu khá vui vẻ. Hy vọng là em đủ vui để làm vui mọi người.
Tối nào, cứ tầm sau 22h thì hoặc là em chủ động gọi, hoặc là mạ gọi. Cả nhà nói dăm câu 3 chuyện đã rồi mạ mới đi ngủ yên tâm được. Sáng sớm hôm sau mạ đặt chuông đồng hồ lúc 8h30 để thức em pé xậy đi hạc. Có hôm thì em dậy trước, có hôm thì mạ gọi 2 lần mới mắt nhắm mắt mở dậy. Cái giờ học của Trường theo kiểu giờ nước ngoài, 9h mới bắt đầu và kết thúc 12h00. Cứ theo giờ học như này thì việc ngủ sớm dậy sớm với em hầu như là viễn vông.Một ngày chưa gọi được em, chưa gặp em qua màn hình là mạ hong mầng được chi hếc. Mạ cứ lo em trễ học, mạ lo em tói pụn, mạ lo em ăng lung tung, mạ lo em ngủ sàn bị kiến cắng, mạ lo em đi giặt đồ thì quên đồ, mạ lo em ăn không đủ rau v.v. Mạ cứ lo suốt ngày. Mạ lo hết em pé thì lo sang Ăng Hưa. Sáng ni mạ đọc được câu chuyện của cặp vợ chồng, sau khi về hưu thì ai đi đường nấy vì bà vợ mải lo chăm con đến cháu, bỏ bê chồng chỏng chơ. Đọc xong mạ giật mình vì đúng là hồi các con còn nhỏ, mạ giành hết 99% thời gian và năng lượng cho 2 con, mạ k thèm đoái hoài chi đến Bacu cả. Phủi phui, chẳng có hậu quả chi.
Tuần vừa rồi, Mự Tr đi vắng, mỗi Q ở nhà. Em pé lên đến SG nhưng Q vẫn chưa về, em tá túc ở nhà bạn và bảo là ngủ lại đó. Sáng sớm hôm sau mạ gọi thì em pé nói là đã về nhà rồi, nhưng mạ mở mail ra không thấy báo cuộc xe nào. Sau đó hỏi dò thì biết được Q đích thân tới nhà bạn lùa em pé phề, vì Q vừa mới xem phim ma xong, về ngủ một mình sợ. 😛😜😝 Kể ra, em pé cũng được cần đến.
Sáng hôm sau, lúc mạ gọi điện thì báo là đã dậy để đi ăn sáng vs Mự, nhưng lúc sau thì Mự bảo phạt cho 2 thằng ở nhà do cái tội dặn dậy sớm không chịu dậy. Phạt cho trừa cái tội ngủ dậy muộn. Đúng là tuổi ăn tuổi ngủ. Tuần trước Mự bảo chiều dẫn 2 đứa sang Q7 chơi, lên thấy 2 thằng nằm chảng hảng ngủ ngon lành, định bụng lên phòng ngủ 1 lúc để xuống lùa đi thì cả 3 mạ con mự cháu ngủ thẳng cẳng tới 7h túi.
Mạ biết ơn gia đình cậu Hải-mự Trinh và 2 anh đã chào đón em pé của mạ. Hẳn là được đối xử tốt nên khi hỏi em có nhớ nhà không thì em bảo, em đang ở nhà rồi nên không nhớ.
Chỉ có mạ là nhớ em từng ngày!
