Cả tuần ni giận lão nông rân, không thèm nói chuyện, không thèm hỏi han, và đương nhiên là chui tọt sang phòng của 2 chú ngủ.
Kể cũng lạ, cứ lần nào giận nhau là y như rằng lão bị đau cái chi đó. Lần trước là sưng chân, đi cà nhắc. Nói cho cam quả thì cũng không đau đến mức đi đứng khó khăn nhưng lão áp dụng chiến thuật Khổ nhục kế nên cứ thi thoảng đi ngang vợ là lại rên một cái như đúng rồi. Vợ mặt tỉnh quoeo không thèm ư hử. Lão thất vọng lắm. Đến ngày thứ 3 thì chân sưng to hơn, vợ cũng mủi lòng bèn xuống nước rủ thằng em qua lại phòng ngủ. 2 mẹ con ngủ trên giường, ấn lão xuống đất nhưng lão vui lắm vì mụ vợ đã tỏ ra quan tâm. Nhưng quan tâm cũng chỉ đến đó thôi vì mụ vợ đang rất ghét. Qua ngủ cùng phòng là may lắm rồi. Phải đến hơn 1 tuần, với bao nhiêu nỗ lực và nịnh nọt, vợ lão tha thứ cho. Lão mừng như đứa con nít, ôm vợ rứt không ra.
Cách đây 1 tuần, lão lại lỡ mồm làm vợ giận tiếp. Lần này vợ còn lạnh tanh hơn lần trước nhiều lần. Cũng y như những lần trước, lần này lão lại đau. Bỗng nhiên ở đâu lại mọc lên một cái nhọt ngay bẹn. Số lão cũng "xuân" phết. Cứ vợ giận là lại có cớ triển món khổ nhục kế. Tưởng gì, một cái nhọt thì nhằm nhò gì. Sau khi hỏi vợ về thuốc men băng bó, vợ lấy ra để giữa bàn, đoạn bỏ đi thẳng. Lão tưng hửng nhưng chả biết nói gì, đành tự giã thuốc và băng bó một mình. Rồi bổn cũ soạn lại, cứ thấy vợ đi ngang là lại rên lên một tiếng hà thít như đau lắm. Vợ lão dạo này rất tỉnh và khá miễn nhiễm với những tiếng rên tha thiết nên mặt lạnh tanh lướt đi. Ngồi ăn - rên hà thít, ngồi trên xe chỉ có mỗi hai vợ chồng cũng rên hà thít mấy lần, vợ vẫn im như thóc không mở miệng. Lão cũng điên lắm nhưng chẳng biết làm gì. Mụ vợ biết tỏng chiến thuật rồi, còn lâu bị mắc lừa nhé.
Tối qua đi tiếp khách về, lão lấy hết can đảm sang phòng 2 thằng con vời con vợ về. Bắt đầu bằng giọng năn nỉ, ỉ ôi, rồi thuyết phục rồi dỗi. Trong vòng 30 phút, cứ 2 lần rầm rầm một lượt, tức là mở cửa phòng này-đóng cửa phòng này, rồi sang mở cửa - đóng cửa phòng kia (vì đang mở điều hòa cả 2 phòng). Mỗi lần mở cửa phòng 2 thằng ra (có con vợ nằm trong đó) lão lại bắt đầu bằng câu "anh nói cho em biết" xong nhăng cuộc chi đó cũng k thuyết phục được mụ vợ về. Đến lúc khuya quá, nếu tình hình cứ rầm rầm kiểu này chắc chả ai ngủ được, vợ và thằng út bàn nhau bảo lão sang xin lỗi cho đang hoàng vào rồi vợ sẽ về. Rứa mà khi sang xin lỗi, vẫn cứ viện cớ này cớ nọ, vợ lão điên quá đuổi cổ lão về. Thằng út ngao ngán nịnh mẹ về xử lý đi để hắn ngủ.
Trên đường từ phòng này sang phòng kia, vợ lão ghé chào thằng anh đang ôn thi đại học thì thằng anh cười ngặt nghẽo. Anh Hưa bảo "con buồn cười quá, cười nãy giờ không học bài được. Ba cứ mở cửa ra chạy sang nói được đúng một câu "anh nói cho em biết" rồi chạy về phòng kiểu như về hỏi ý kiến tham mưu của ai đó đang ở trong phòng Ba, rồi đến khi sang phòng kia quên béng, lại chạy về hỏi ý kiến quân sư. Cứ chạy sang chạy về như kiểu ngày xưa mấy đứa trẻ con chơi đánh trận giả mà quên cách đánh xong chạy vể hỏi chỉ huy. hahahaha. Hai mẹ con cười ngặt nghẽo mà không dám cười to vì sợ lão nổi khùng. Anh Hưa còn bào papa như đứa con nít. Đoạn năn nỉ mẹ vô giải quyết đi để nó còn học chứ cứ mở cửa đóng cửa cả đêm ri e đọa. Hahaha. À, chú còn bảo mẹ ghi lại đoạn clip ni từ camera đi vài bữa cho papa coi lại, hay lắm ak. Nghe có chiến lược đây.
No comments:
Post a Comment