Valentine 2020, nhà mình đi ăn. Dự định ban đầu là đến Sabochi nhưng đến nơi (mới 6h tối) đã hết sạch bàn dù nhà hàng này to như cái sân vận động. Dân tình yêu nhau phết, há chẳng phải chỉ mỗi gia đình mình. :)
Ở Đồng Hới hơn gần 50 năm, ngày nào cũng đi làm nhưng nói thật là mình chả biết nhà nào nào với nhà hàng nào. Đi ăn ở nhà hàng đối với mình như là một sự bất đắc dĩ hơn là hưởng thụ. Mỗi lần vào nhà hàng, mình cứ có cảm giác bẩn bẩn thế nào ấy.
Quay trở lại vụ đi ăn ở trên. Hết chỗ, chả biết gọi tên một nhà hàng thay thể ngay, nên Bacu cứ lái xe theo quán tính định chui vô quán pizza thì cu Thối buột miệng một tên nhà hàng khác. Tên nhà hàng này mẹ có đề nghị ngay từ đầu nhưng vì nó chuyên hải sản, mà hải sản thì chú Thối không thích, nên thôi. Được chú Thối đề xuất, cả nhà tiến thẳng tới. May quá còn phòng riêng cho đúng 5 người vừa đẹp. Cái sự vừa đẹp này ngay từ đầu bị Bacu nằng nặc đòi đổi qua phòng khác vì chật. Phòng khác là phòng rộng rinh, kê đủ 2 bàn, mỗi bàn 10 người. 5 người vô cái phòng kia lọt thỏm và trống trải, ngồi cứ như chẳng quen nhau. 3 mẹ con cùng can đảm đề xuất quay lại chỗ cũ. Nói là can đảm vì ngại nhất là đi ăn mà Bacu nhăn nhó khó chịu, ăn mất ngon. Mà vụ Bacu nhăn nhó khi ăn thì giống như cơm bữa, nghĩa là bữa ăn nào cũng nhăn nhó, nên việc không nhăn giống như một món quà. May quá, Bacu hình như nhớ ra là ngày Valentine nên không tỏ thái độ nhăn nhó quá. :)
May nữa là dù được mặc định là nhà hảng hải sản nhưng vẫn có "thổ sản". Món cuối dọn lên là sườn nướng mật ong, đúng món Thối thích. Thích đến mức hôm sau ba mua về luôn cả cân làm sườn nướng mật ong.
Vấn đề là ai nướng?
Tối mẹ đi tập, Bacu đi có việc. Thối đích thân vào bếp. Lần này mẹ để em tự tung tự tác, nghĩa là em tự ướp tự nướng tự làm từ A đến Z. Mẹ đi tập về, chỉ làm mỗi một việc là rửa tay rồi ghé đít ngồi ăn. Cả nhà choáng với tài nấu ăn của chú. Nếu là mẹ, mẹ không làm giống em. Mẹ sẽ ướp rồi nướng, nhưng bí quyết của em là nướng cho chín vàng đã rồi mới phết sốt lên. Sốt em trộn là hỗn hợp tương ớt mẹ làm, mật mía, nước mắm và hình như là dầu hào. Ngon không thể tả. Nếu món sườn nướng ở quán 5 điểm thì món sườn nướng của em xứng đáng 10 điểm.
Sau đó là những bữa được ăn sườn nướng em làm. Em làm chuyên nghiệp đến mức mà giờ ba mẹ nấu món gì liên quan đến thịt lợn đều phải hỏi ý kiến của em làm như thế nào. Trật tự giờ đảo lại. Nếu nhà ai đó con cái tập nấu ăn thì sẽ có câu là "Mẹ/Ba ơi, như ri được chưa?", thì nhà mình giờ có câu "Tũn ơi, coi ri đã được chưa" khi làm món thịt. :))
Như ri cũng bõ công em suốt ngày lên Youtube xem các clips nấu ăn. :)
No comments:
Post a Comment