Thursday, June 13, 2019

Mẹ cứ đi làm, để đó con lo

Mẹ đi Hà Nội buổi tối thì sáng hôm sau, anh Hai ốm. Anh kêu đau đầu và đo nhiệt độ thấy 38.6. Mẹ gọi về gặp chú em. Chú bảo, có con đây, mẹ đừng lo. Uh, mẹ không lo thật. Mẹ chỉ đạo chú pha nước chanh cho anh Hai uống thật nhiều, anh Hai mà sốt cao quá thì lấy nước ấm giặt khăn lau mát rồi lấy một khăn thấm nước đắp lên trán cho anh. Chú làm tròn vo. Đến trưa, mẹ điện về, vẫn 38.6. Nhiệt độ không đổi, anh Hai nói năng bắt đầu nhanh hơn bình thường và mệt hơn. Mẹ càng lo lắng.
Bacu hỏi thuốc hạ sốt để ở đâu, mẹ chỉ cho 3 chỗ nhưng vì lười và không có khả năng tìm dù đồ vật cần tìm đôi khi để chình ình trên bàn nhưng vẫn không thấy. Kỹ nâng này may quá lại di truyền cho cả 2 chú. Hễ mẹ bảo đi tìm gì thì hoặc là hỏi phải 10 lần cho cùng một câu hỏi hoặc là đến đúng địa điểm cần tìm nhưng quên mang mắt đi theo nên trở lại vẫn tay không.
Giữa trưa nắng đi mua thuốc hạ sốt. Mình linh tính mới điện hỏi là anh mua thuốc gì thì được trả lời là anh mua hạ sốt của ngoại vỉ màu đỏ và viên màu trắng. Y như rằng, đó là thuốc hạ sốt kết hợp giữa 2 thành phần là paracetamol và caffeine. Mình mới bảo là mua loại thuốc mà chỉ có mỗi Para thôi, vỉ màu xanh và thuốc màu trắng. Cáu kỉnh quay trở lại hiệu thuốc và mỉa mai "vỉ em vẹ chỉ 3k, vỉ anh mua 20k". Kệ, con mình chỉ cần hạ sốt, không cần caffeine.
Uống thuốc lúc 12h00, đến 13h30 mẹ điện cho Bacu thì được báo là vẫn chưa hạ sốt. Mẹ như ngồi trên đống lửa. Mẹ điện về nhà hỏi thằng em thì gặp thằng anh. Giọng chú sảng khoái thông báo đã hạ còn 37.5 đỡ mệc nhiều. Mẹ như trút được gánh nặng. Ngồi chờ ở sân bay, mẹ nhắn hỏi thăm chú
 

Có lần chú bảo mẹ, mỗi lần bị sốt, dù có mệt đến mấy thì thứ duy nhất chú có thể ăn là đùi gà mua ở quán dì B. Mẹ dặn Bacu khi đi làm thì mang đi theo cái hộp, gọi dì B order trước, đến khi đi làm về thì tới lấy khỏi chờ.
Ba đón mẹ vô nhà, thấy anh đang ngồi coi tivi, nhẹ hết cả người.
Chú em kể: từ sáng đến chiều, chú pha cho anh cả thảy 5ly nước chanh. Sáng trưa 1 ly và chiều 2 ly. Buổi sáng, anh thích ăn mì tương đen, chú nấu bưng đến tận giường. Ba kể, thằng em xoắn xuýt chăm thằng anh từng ly từng tí. Mẹ về thấy còn cả cái xô nằm cạnh giường. Cái xô này ở trên tầng, chú chạy lên lấy vì mỗi lần anh Hai sốt, anh luôn cảm thấy buồn nôn.
Tối, mẹ thừa cơ ngủ chúng với 2 chú với lý do, mẹ chăm anh. Chỉ biết là chăm mô không biết, mẹ nằm xuống ngủ lúc mô không biết.
Sáng hôm sau, mẹ đang băn khoăn không biết nên như thế nào vì đã đến giờ đi làm thì chú em ngái ngủ trấn an "mẹ cứ đi làm đi, anh Hai để đó con lo". Mẹ nghe xong thì người nhũn ra vì hạnh phúc. Mẹ trêu anh Hai "con là người anh may mắn nhất trần đời khi có thằng em đáng yêu như ri nghe". Anh cười sung sướng rồi thò tay ôm cái pụn péo của em. Vì cái pụn này mà tối hôm trước, anh phải chạy đi tắm thật nhanh để khi vừa bước ra khỏi nhà tắm thì gọi to "Ú ơi, anh tắm xong dồi, hếc dích dích dồi, giờ mước mác dồi, cho anh ôm tí mau". (Chả là chú đòi ôm em sau khi đi đá bóng về nhưng người rít ráy, em không cho nên phải đi tắm).
Hiếm khi chụp ảnh mà thằng em để mặt bình thường. 

Mẹ giơ máy lên, 2 chú trùm chăn lại che mặt không cho mẹ chụp. 

No comments:

Post a Comment