Sunday, February 19, 2017

Bác sĩ

Từ hồi anh Hai còn bé tí, mẹ đã mơ ước lớn lên anh làm bác sĩ. Hết cấp 1, mẹ hồi hộp khi anh bước vào cấp 2. Từ khi anh đi học và bắt đầu có ý thức một chút về "tương lại", mẹ bắt đầu tiêm nhiễm anh về ước mơ "con làm bác sĩ" của mẹ. Cho nên lên lớp 6, anh bị mẹ tiêm vào đầu phải yêu thích môn Sinh. Chẳng may anh yêu nó thật. Mẹ mừng húm. Một chặng đường dài, anh mới chỉ đặt chân bước đi đầu tiên. Mẹ sẽ chờ dài cả cổ để ước mơ của mẹ có cơ may thành hiện thực.
Thi thoảng Ba Mẹ cũng ướm hỏi cu Thúi là lớn lên em muốn làm nghề gì? Chú bảo chú muốn làm nhà khoa học. OK. Rất có chí hướng. Mẹ mới lân la hỏi thêm muốn làm nhà khoa học nào, thì em cứ khăng khăng, con muốn làm nhà khoa học. Vì ở Việt Nam k có khoa học nên con phải đi Mỹ học. Hay quá! Có ước mơ và có kế hoạch. Vậy thì ngay từ bây giờ con tập trung học tiếng Anh chứ sang Mỹ mẹ e là con nói tiếng Việt không ai hiểu ý tưởng xuất chúng của con. Vậy là cu cậu tiu nghỉu chuyển ước mơ.
Một ngày kia, mẹ đang ôm chú vào long thơm hít hà thì chú như sực nhớ ra điều gì bèn hỏi "Mẹ ơi, học hóa cũng thi bác sĩ được mẹ hè". Đúng rồi. "Thi bác sĩ là thi ba môn Toán - Hóa - Sinh mẹ hè". Đúng rồi, cho nên nếu con vào chuyên Hóa thì con vẫn thi học làm bác sĩ được. "Vậy thì con muốn thi bác sĩ như anh Hai". Quá tuyệt!. Rồi chú A lên một tiếng như phát hiện ra điều gì rồi nhận định "Ah, con biết vì răng bác sĩ cần phải học toán rồi". Mẹ đang chưa theo kịp suy nghĩ của chú thì chú bồi thêm "Để tính tiền cho nhanh". Mẹ cười rụng rốn. (Tính tiền đây là tính tiền đi khám).
Chuyện về chú thì mẹ kể cả ngày cũng không hết.

Wednesday, February 15, 2017

Valentine 2017

Ngày 13/2 là ngày bỏ phiếu tín nhiệm của ngài. Mụ vợ ngài mần le đi mua bó hoa hồng to vật về cắm. Mụ biết kiểu chi ngày hôm sau cũng là ngày Valentine nên mụ mần oai mua về trước một ngày gọi là động viên tinh thần ngài.
Mới 9h sáng, ngài gọi điện thông báo 100% phiếu. Mụ chúc mừng ngài nhưng chả ngạc nhiên. Vì nếu lấy phiếu tín nhiệm của vợ và con ngài thì e ngài tay trắng. Mụ cứ thắc mắc với ngài là răng đi ra ngoài ngài hay ho rứa, ai cũng yêu mến rứa mà răng ngài về nhà mặt ngài khi mô cũng khó đăm đăm như dằm xóc.
Với kết quả sáng láng thế kia, cộng thêm ngày mai là Valentine hứa hẹn một ngày hay ho đây.
Buổi tối tranh thủ lúc thằng cả đi học thêm chưa về ngài lẻn sang nhà hàng xóm mần vài ly, đoạn đi đón con luôn. Mụ thì loay hoay dọn dẹp để chờ cả nhà về cùng mần bữa thịnh soạn gọi là mừng ngày lễ "tìn nhưng". 7h15 phút tối, mụ đang tắm thì nghe chuông điện thoại của mụ reo, sau đó là chuông điện thoại bàn, thằng út trả lời là mẹ đang tắm và anh hai chưa về. Một lúc sau, mụ vừa bước ra khỏi nhà tắm tóc tai ướt nhẹp thì chú hàng xóm chạy vô thông báo tỉnh quoeo "thằng anh bị ngã xe, rách chân đang ở trạm xá và đang khâu". Tim mụ như rớt ra khỏi lồng ngực, chân tay xoắn hết vào nhau và chỉ kịp mặc đôi dép tót lên xe của chú hàng xóm là lên bệnh xá.
Mụ nhoi vào trong phòng thấy 2 eng ả y tá đang khâu chân cho thằng anh. Mụ chỉ kịp nhận ra một lỗ trống hoác nhầy nhụi rồi mụ khóc. Mấy cô cậu bạn thằng anh cũng thút thít. Ngài lúc đó mần vô mấy ly xong nên cũng liêng biêng nhưng vẫn đủ tỉnh táo và sáng suốt gọi điện sắp xếp một cuộc phẫu thuật khác ở BV Cu Ba.
Cả nhà lên xe ra BV Cu Ba nhưng may mắn là vào phòng khám tư của Bs. MH. Ngài ục ịch cõng thằng anh nặng hơn nửa tạ lên lầu, mụ và thằng út lẽo đẽo theo sau. Bs. quyết định lột chạc vừa khâu và khâu lại. Mụ nghe xong rùng hết cả mình, tim thắt lại vì xót con. Vừa khâu xong chân sau 30 phút thì ngài và mụ ép thằng anh xử luôn cái u nhầy trong miệng vì đằng nào chú cũng phải uống kháng sinh thì mần một lần luôn thể mà uống cho luôn đợt, không lại mần thêm đợt khác 5-7 ngày kháng sinh nữa thì hại người. Hậu quả là thay vì về nhà ăn đã rồi mới uống kháng sinh thì giờ chú chỉ đủ sức uống sữa rồi uống kháng sinh. Phụ huynh chú ác quá mà! Nhưng mụ hài lòng với quyết định của mụ vì mụ cứ thấy cục u nhầy trồi lên trụt xuống cả mấy tháng qua mụ bức bối lắm, nay có cơ hội và có bs giỏi mụ quyết tâm làm bằng được, giờ mụ thấy nhẹ nhõm hẳn. Còn không ăn được một bữa cũng chẳng sao. Kháng sinh không hại đường ruột nhiều như bọn Corticoit.
Biết tin thằng con zai cả của ngài bị khâu 26 mũi cả trong cả ngoài, cơ quan bạn bè của ngài đến thăm liên tục. Bỗng nhiên cái lọ hoa vớ vẩn của mụ lại oai. Có ả ghen tị hỏi đểu vì răng không phải là ngài tặng hoa mà là mụ tặng hoa cho ngài. Mụ tinh quái đáp, ngày tình nhân thì ai yêu ai thì người đó tặng. Nghe xong thì ai nấy im phăng phắc.
Mụ nói thiệt mà, mụ có nói đểu mô. Còn ngài tặng mụ thứ chi thì cấm có được hỏi, mụ tuyệt đối không khai.