Cả tháng nay mẹ nhờ một chị người Mỹ gốc Việt dạy tiếng Anh cho anh Hai mỗi tuần 2 buổi như đã kể ở post trước. Trong một lần kể chuyện với chị, anh Hai kể chuyện chú tham gia học kỳ quân đội. Chú kể sự vất vả, cực khổ, chuyện ăn uống, tắm giặt và chú kết luận, chú sẽ không để ba mẹ cho em Tũn tham gia học ký quân đội vì chú nghĩ rằng em Tũn không thể chịu khổ được. Mà chắc cũng đúng vì ăn uống cực khổ, sinh hoạt theo khuôn phép thế thì Tũn làm sao chống cự nổi khi nhìn thấy cá là khóc, mẹ bất bình với chú một chút cũng khóc, chú chưa nói cũng khóc. Tóm lại miệng chú chưa mở thì nước mắt đã rơi. Anh Hai vì thế mà kịch liệt phản đối việc cho em Tũn tham gia học kỳ quân đội sau 2 năm nữa.
Rồi chú kể say sưa với chị A việc chú giúp một cu em ở cùng team với chú. Việc là như này. Cu em kia đói bụng, không có chi ăn nên tìm đồ ăn. Xin thì không dám nên mới nảy ra sáng kiến đi mua những bạn cùng phòng. Một chú cùng phòng nhân cơ hội mới bán cho cu em kia môt gói mì tôm với giá 20k. Anh Hai thấy bất công với cu em quá, và nghĩ rằng cu em bị bắt nạt, nên quyết định biểu cu em trả gói mì tôm và lấy lại 20k. Sau đó, chú bảo với cu em là "anh có bánh, em đói thì anh cho". Câu chuyện chú kể với ba mẹ dừng lại đó nhưng khi nói chuyện với chị A, chú kể nốt đoạn sau về động cơ chú làm việc đó. Chú bảo với chị là khi chú thấy cu em kia thì chú nhớ em Tũn. Chú nghĩ đến một ngày em Tũn cũng bị người khác bắt nạt thì không chịu nổi. Chú tin rằng, việc chú giúp cu em ngày hôm nay thì sẽ có một người khác tương tự giúp em Tũn khi cu Thối kia bị lừa như cu em. Mẹ nghe chị A kể lại mà nghẹn ngào xúc động. Mẹ hạnh phúc khôn cùng. Mẹ không nghĩ là chú suy nghĩ sâu xa, hướng thiện và thương em vô bờ bến đến vậy. Thành quả dạy dỗ của mẹ là đây chứ đâu. Mẹ tự hào về chú lắm lắm.
No comments:
Post a Comment