Đầu năm học, nhà trường thu đủ loại tiền. Nếu cùng loại giống nhau thì không sao, chú em năm ngoái đi học khi mẹ vắng nha 1 năm nên chú quên đủ thứ trên lớp mà cả cha và con không hề phát hiện ra. Mãi đến mùa Đông năm tiếp theo mới phát hiện khi tìm để mặc thì không có nữa. Đến lớp hỏi cô thì áo của chú đã bị bạn khác lấy về. Mà lạ là chú làm mất một lúc 2 cái, tức là cả áo của chú và áo của anh Hai để lại. Không chỉ áo, cha con chú ở nhà còn làm mất không biết bao nhiêu thứ. Cứ về nhà hỏi cái này ở đâu, cái kia ở đâu thì luôn nhận được câu trả lời là "biết à". Ở nhà cả năm trời mà hỏi cái gì cũng không biết thì chừ hỏi ai đây trời. Cha con chú đúng là phá gia chi tử!
Mấy ngày ni trời nắng, ngày mô mẹ chú cũng bị đống áo quần của 2 chú và bacu tra tấn mũi. Mở cửa phòng là mùi chua lè bốc lên. Khổ thân mẹ chú ngày mô cũng mang một đống đồ đi giặt. Nghĩ lại mẹ chú rùng hết cả mình, vì một năm trời mẹ vắng nhà thì việc thu dọn áo quẩn chua loét kia đi giặt hàng ngày là điều vô tưởng. Khiếp! Hèn chi mà thím các chú méc là bữa ni (tức là năm ngoái) 2 chú ăn mang luộm thuộm, lôi thôi lếch thếch lắm. Ba chú mà thiếu mẹ chú còn lôi thôi, huống chi là các chú. Mẹ chú dạy các chú mãi mà tình hình chuyển biến chậm quá. Chắc là mẹ phải quân phiệt thêm một tí. Chú em thì đừng hỏi độ nhem nhuốc nữa. Đi học về thì áo quần chân tay như vừa bị ngã xuống cống. Mẹ ngán chú quá. Bữa ni chú được cả mẹ, cả anh chiều và nâng như nâng trứng nên chú tha hồ phá phách. Chỉ cần động đến chú một tí thôi là chú chớp mắt 2 chớp rồi nước mắt rơi lã chã. Mẹ với anh lại rệu rạo ngay với chú, vậy nên chú cứ tiếp tục lem luốc.
Quay lại vụ áo khoác. Mẹ chú không còn cách nào khác đành phải mua áo mới cho chú dù áo xấu hoắc. Vì là mua bổ sung nên nó không năm trong các món tiền phải nộp giống như cả lớp. Ngày hôm đó mẹ chú mới đưa tiền cho chú đi nộp và dặn: Tiền này là tiền nộp các khoản đầu năm và tiền này là tiền áo khoác, tổng cộng là xxxxx. Chiều về, mẹ hỏi chú đã nộp cho cô chưa. Chú mặt mày rất hào hứng khoe: Đầu tiên con đưa cho cô xxxx là tiền đóng đầu năm, tiếp theo con đưa xxxx là tiền áo khoác. Hahaha. Vụ này làm mẹ nhớ đến câu chuyện ngụ ngôn về một ông chồng đần, vợ dặn đi mua muối và mua mắm với 2 đồng tiền tương ứng, mỗi đồng cho vào mỗi túi. Ngặt nỗi trên đường đi, anh chồng va phải hòn đá, nên quên béng mất đồng nào mua mắm và đồng nào mua muối, đành lon ton chạy về hỏi vợ. Chú thì may chưa va phải hòn đá nên vẫn nhớ khoản nào cho mục nào dù 2 mục có sồ tiền khác nhau. :)
Monday, April 25, 2016
Wednesday, April 20, 2016
Con lợn con
Mẹ cháu là một người ưa gọn gàng sạch sẽ. Ngồi ăn mà bàn chưa lau là ăn không vô. Nấu ăn mà cứ bừa bộn ở bếp là ngứa mắt lắm. Hôm nào mà người mô đứng bếp thì mình cứ lẽo đẽo theo sau dọn chết sống. Gọt củ hành, để nguyên vỏ trên bàn. Gọt củ khoai, thả vỏ ngay vào chậu rửa. Lấy rau ra, túi ni lon vứt chỏng chơ. ... Dùng rổ xong, 2-3 cái cứ rải đểu trên mặt bàn bếp. Nấu thì đảo tung tóe bắn hết ra ngoài. Đến lúc nấu xong tầm 3 món thôi thì cái bếp như bãi chiến trường. Kinh!
Nói đến đây thì mình sực nhớ đến đôi vợ chồng người bạn. Họ vừa sinh một em bé. Thi thoảng mình có ghé chơi. Lần đó, cả nhóm ở lại nấu nướng để ăn cho vui. Vào bếp thì mình rùng hết cả mình. Cái chậu rửa bẩn đến mức mà nước ở mặt chậu dẻo quoẹo như hồ nước. Tất cả mọi thứ giống như nhà chưa từng có người ở. Vậy mà họ có hẳn một em bé cơ đấy. Rồi đến lúc vô nhà vệ sinh thì ... dã man! Còn bẩn tàn bạo hơn nhà vệ sinh trên tàu. Mình ớn lạnh luôn.
Quay trở lại chuyện con lợn con. Mẹ cháu không phải là người tinh sạch nhưng đủ sạch và gọn gàng ít người vượt qua. :) Vậy mà với bao nỗ lực dạy dỗ thì thằng út nhà mẹ cháu lúc nào cũng lem luốc như vừa rơi xuống vũng bùn đi lên. Đi học về, chú tiện đâu vứt đấy. Khăn quàng đỏ thì chỗ nào chú cũng bỏ được. Áo quần thay ra, 10 bữa thì đến 9 bữa mẹ phải đi dọn cho lên móc, còn 1 lần còn lại, thì cháu treo lên với sự hét hò của mẹ cháu. Haizz. Hôm nào mùa hè mà chú chơi quá đà như đá bóng thì thôi rồi, người chú ướt nhẹp như trứng vịt lộn. Rồi mấy tiếng đồng hồ sau thì mùi chua lét. Mẹ chú ôm chú, ngửi mùi chua nghoét của chú rồi nựng.
M: Cái tính luộm thuộm ni nòi của ai ri hè?! Đúng là con nợn con. (Ba chú tuổi nợn)
Chú làm mặt giận hỏi lại "vì răng mà gọi con là con nợn".
M: Thì con của con nợn không phải là con nợn con thì con chi?
Con: Rứa vợ của con nợn thì là con chi?
Mẹ cố vớt vát: Lỡ may vợ của con nợn không phải là con nợn thì răng?
Con: Con nợn thì cưới được con chi khác ngoài con nợn.
Mẹ: hahaha
Ba chú cười đắc chí lắm. Rứa thì hỏi mần răng mẹ chú không suốt ngày bu theo đít chú để thơm để nựng tê nả.
Nói đến đây thì mình sực nhớ đến đôi vợ chồng người bạn. Họ vừa sinh một em bé. Thi thoảng mình có ghé chơi. Lần đó, cả nhóm ở lại nấu nướng để ăn cho vui. Vào bếp thì mình rùng hết cả mình. Cái chậu rửa bẩn đến mức mà nước ở mặt chậu dẻo quoẹo như hồ nước. Tất cả mọi thứ giống như nhà chưa từng có người ở. Vậy mà họ có hẳn một em bé cơ đấy. Rồi đến lúc vô nhà vệ sinh thì ... dã man! Còn bẩn tàn bạo hơn nhà vệ sinh trên tàu. Mình ớn lạnh luôn.
Quay trở lại chuyện con lợn con. Mẹ cháu không phải là người tinh sạch nhưng đủ sạch và gọn gàng ít người vượt qua. :) Vậy mà với bao nỗ lực dạy dỗ thì thằng út nhà mẹ cháu lúc nào cũng lem luốc như vừa rơi xuống vũng bùn đi lên. Đi học về, chú tiện đâu vứt đấy. Khăn quàng đỏ thì chỗ nào chú cũng bỏ được. Áo quần thay ra, 10 bữa thì đến 9 bữa mẹ phải đi dọn cho lên móc, còn 1 lần còn lại, thì cháu treo lên với sự hét hò của mẹ cháu. Haizz. Hôm nào mùa hè mà chú chơi quá đà như đá bóng thì thôi rồi, người chú ướt nhẹp như trứng vịt lộn. Rồi mấy tiếng đồng hồ sau thì mùi chua lét. Mẹ chú ôm chú, ngửi mùi chua nghoét của chú rồi nựng.
M: Cái tính luộm thuộm ni nòi của ai ri hè?! Đúng là con nợn con. (Ba chú tuổi nợn)
Chú làm mặt giận hỏi lại "vì răng mà gọi con là con nợn".
M: Thì con của con nợn không phải là con nợn con thì con chi?
Con: Rứa vợ của con nợn thì là con chi?
Mẹ cố vớt vát: Lỡ may vợ của con nợn không phải là con nợn thì răng?
Con: Con nợn thì cưới được con chi khác ngoài con nợn.
Mẹ: hahaha
Ba chú cười đắc chí lắm. Rứa thì hỏi mần răng mẹ chú không suốt ngày bu theo đít chú để thơm để nựng tê nả.
Anh Hai hóm
Mẹ ít thấy có anh/chị em nào thân nhau như 2 cục cưng của mẹ. 2 anh em quấn nhau cũng lắm mà chọc nhau cũng chẳng vừa, nhưng tóm lại là 2 chú rất yêu nhao.
Anh Hai không thể chịu nổi một ngày mà chú không trêu em. Trêu đến khi nào em khóc thì mới thôi. Em thì biết anh trêu rồi vẫn can tâm tình nguyện để anh trêu và làm nũng. Em là miếng mồi ngon cho mẹ và anh chọc phá, bởi cái mặt vô cùng đáng yêu với cái miệng chu ra khi mếu, cái mui chun lại tròn vo, cái tay mũm mĩm, cái bụng êm ái trỏn lẳn và cái mông chắc nụi. Bởi rứa mà chú hết bị anh chọc chán rồi đến mẹ. Ngược lại, chú biết mẹ với anh cưng chiều nên hở tí là chú mếu rồi chú chớp. Mà tài là chú chỉ cần mếu và chớp vài cái là nước mắt ở đâu rơi ra lã chã thành dòng. Rứa là mẹ với anh nhũn ra tha hồ tới ôm ấp và nịnh bợ em.
Tối qua mẹ cứ trêu em thối, em nuộm xuộm, em bờm, e em con bà bán cá làm em nổi giận lôi đình. Cái tật của mẹ với anh rất lạ là cứ muốn trêu em cho đến khi em giận thì mới hả. :) Để rồi sau đó thì cả mạ cả con bu theo em năn nỉ ỉ ôi làm đủ cách để làm lành. Rình rình ôm em một phát rồi thơm đủ chỗ. Em thì đang bực nên đụng vô chỗ mô là em hất ra chỗ nấy, nhựng mẹ em vẫn lì lợm sấn vô ôm em cho bằng được. Ai nhủ chọc giận em làm chi nả. Đã rứa, những lúc em giận mẹ là những lúc anh Hai đục nước béo cò. Bình thường không giận mẹ thì em là của mẹ, anh luôn phải xếp hàng sau, nên cứ tranh thủ lúc em giận mẹ thì anh tha hồ ôm và sờ bụng em. Mặt anh lúc nớ mãn nguyện chi lạ. Cái dại dột của mẹ là nhờ anh giúp mẹ. Đáp lại, mặt anh vênh lên, mắt nháy nháy rồi giang tay ra chờ sẵn với câu nói "nào lại đây anh ôm miếng nà". Xong!
Anh Hai là kẻ trục lợi ghê gớm. Anh cứ đứng lởn vởn ở ngoài chờ thời để thọc gậy bánh xe. Anh cứ xỉa bên này câu bên kia một nhát. Chả nhớ vì lý do gì, mẹ giận ba. Ba làm hòa không được mới viện đến anh. Bỗng dưng anh trở nên quan trọng, thế là mặt anh lại vênh lên, mắt nháy nháy liếc liếc, tóc vuốt sang một bên, rồi phán như đúng rồi "để nịnh mẹ hết giận là cả một quá trình". Mẹ nghe xong thì phá lên cười chơ giận mô nữa trời.
Anh Hai không thể chịu nổi một ngày mà chú không trêu em. Trêu đến khi nào em khóc thì mới thôi. Em thì biết anh trêu rồi vẫn can tâm tình nguyện để anh trêu và làm nũng. Em là miếng mồi ngon cho mẹ và anh chọc phá, bởi cái mặt vô cùng đáng yêu với cái miệng chu ra khi mếu, cái mui chun lại tròn vo, cái tay mũm mĩm, cái bụng êm ái trỏn lẳn và cái mông chắc nụi. Bởi rứa mà chú hết bị anh chọc chán rồi đến mẹ. Ngược lại, chú biết mẹ với anh cưng chiều nên hở tí là chú mếu rồi chú chớp. Mà tài là chú chỉ cần mếu và chớp vài cái là nước mắt ở đâu rơi ra lã chã thành dòng. Rứa là mẹ với anh nhũn ra tha hồ tới ôm ấp và nịnh bợ em.
Tối qua mẹ cứ trêu em thối, em nuộm xuộm, em bờm, e em con bà bán cá làm em nổi giận lôi đình. Cái tật của mẹ với anh rất lạ là cứ muốn trêu em cho đến khi em giận thì mới hả. :) Để rồi sau đó thì cả mạ cả con bu theo em năn nỉ ỉ ôi làm đủ cách để làm lành. Rình rình ôm em một phát rồi thơm đủ chỗ. Em thì đang bực nên đụng vô chỗ mô là em hất ra chỗ nấy, nhựng mẹ em vẫn lì lợm sấn vô ôm em cho bằng được. Ai nhủ chọc giận em làm chi nả. Đã rứa, những lúc em giận mẹ là những lúc anh Hai đục nước béo cò. Bình thường không giận mẹ thì em là của mẹ, anh luôn phải xếp hàng sau, nên cứ tranh thủ lúc em giận mẹ thì anh tha hồ ôm và sờ bụng em. Mặt anh lúc nớ mãn nguyện chi lạ. Cái dại dột của mẹ là nhờ anh giúp mẹ. Đáp lại, mặt anh vênh lên, mắt nháy nháy rồi giang tay ra chờ sẵn với câu nói "nào lại đây anh ôm miếng nà". Xong!
Anh Hai là kẻ trục lợi ghê gớm. Anh cứ đứng lởn vởn ở ngoài chờ thời để thọc gậy bánh xe. Anh cứ xỉa bên này câu bên kia một nhát. Chả nhớ vì lý do gì, mẹ giận ba. Ba làm hòa không được mới viện đến anh. Bỗng dưng anh trở nên quan trọng, thế là mặt anh lại vênh lên, mắt nháy nháy liếc liếc, tóc vuốt sang một bên, rồi phán như đúng rồi "để nịnh mẹ hết giận là cả một quá trình". Mẹ nghe xong thì phá lên cười chơ giận mô nữa trời.
Tuesday, April 19, 2016
Nungtun return
Cả hơn nửa năm mình chia tay với Blog. Giờ mới tĩnh tâm trở lại. Nhiều câu chuyện muốn viết, cứ nấn ná lần lừa mãi mà vẫn chưa thể hoàn thành. Từ bây giờ mình sẽ giành nhiều thời gian buổi tối để viết. Viết về những kỷ niệm đi cùng năm tháng với Ba, những câu chuyện vui với 2 chú nhóc và cả những bực mình với ông chồng thối.
Đánh dấu cho việc quay trở lại là những mẩu chuyện vui của anh Hai và Thối.
1. Chú có một niềm đam mê lắp ghép vô bờ bến. Niềm đam mê đó thể hiện qua việc, trên tay chú lúc nào cũng có vài đồ lắp ghép lego. Đi đâu cũng mang theo. Phụ huynh chú cứ đừng nhìn và thắc mắc, có chi hay ho ở mấy mẩu nhựa đen trắng có ô đó mà chú cứ lắp vào và tháo ra. Có hôm đi trên xe, mẹ để ý việc chú tháo đầu, tháo tay, tháo chân củ một chú lego bé tí bằng ngón tay cái rồi lắp vào, rồi đổi bên, rồi lấy đàu thằng đen lắp vô thằng trắng, rồi chân nghoẹo bên ni, tay quặp bên kia, chơ giơ lên, tay thõng xuống... cứ rứa mà ba lái xe vô tới Huế, chú vẫn không chán. Mẹ đi làm về, lúc nào cũng thấy chú lăm hăm lui hui với mấy mảnh ghép bé tí hin. Và kiểu ngồi chơi của chú rất độc đáo, chú ngồi bệt dưới đất, quay lưng lại với bàn và để đồ chơi trên ghế. Đi đâu chú cũng tha đồ chơi đi theo. Nghĩa là trên tay chú lúc nào cũng có mấy miếng ghép nào đó. Thế nên đồ chơi của chú ở khắp mọi nơi, trong nhà tắm, rổ trái cây, bàn ăn, bàn phòng khách, ghế, giường, tủ ... Bà ngoại cứ thấy đồ chơi của chú khắp nơi thì mới sắm cho chú một cái túi zip và cẩn thẩn bỏ tất tần tật thứ chi bà thấy vô túi rồi đưa cho chú. Hôm sau đã thấy túi zip đi một đàng và đồ chơi lại rải như Mỵ Châu rải lông ngỗng. Hôm nào mệt quá quên cảnh giác mà thả người tự do xuống nằm thì y như rằng mẹ chú dính chưởng đau điếng vì đồ chơi của chú lổm ngổm ở trên giường ấn vào lưng, đầu, tay chân, đủ hết. Nhiều lúc mẹ chú điên tiết tính lôi hết đồ chơi vứt đi nhưng cứ thấy hành động tỉ mỉ tẳn mẳn lắp vô tháo ra của chú thì mẹ lại lọ mọ đi dọn và cho vào hộp cho chú. Nói rứa không có nghĩa là chú lắp một cách vô thức. Thỉnh thoảng từ một mớ hình khối lăn tăn li ti, cài vuông cái dài, cái đen cái trắng, chú giơ ra trước mặt mẹ một hình con rô bốt, chiếc máy bay chỉ trong vài động tác. Anh chú thì đã từ lâu đầu hàng với khả năng này của chú. Chú tài lắm lắm!
2. Anh Hai dạo ni mồm liếng thoắng, cãi nhem nhẻm. Cách đây tầm 1-2 năm, mỗi lần mẹ giận là mẹ ưa đánh vì cái mặt lì lợm, nhưng chả hiểu ai xui, bữa ni chú trổ tài nịnh ghê gớm. Làm chi có lỗi, nhìn mặt mẹ giận là chú chạy tới mặt cười nham nhở nịnh "a a, xin nhỗi, coong xinh nhỗi. Hôm ni mẹ đẹc quá!", rồi ôm mẹ thơm chụt một phát. Nếu đang tranh luận với mẹ mà thấy ở thế thua, chú phụng phịu rồi lấy 2 tay úp vô mặt nói "tự duúc" (tự rút) rồi quay mặt vô tường.
Đánh dấu cho việc quay trở lại là những mẩu chuyện vui của anh Hai và Thối.
1. Chú có một niềm đam mê lắp ghép vô bờ bến. Niềm đam mê đó thể hiện qua việc, trên tay chú lúc nào cũng có vài đồ lắp ghép lego. Đi đâu cũng mang theo. Phụ huynh chú cứ đừng nhìn và thắc mắc, có chi hay ho ở mấy mẩu nhựa đen trắng có ô đó mà chú cứ lắp vào và tháo ra. Có hôm đi trên xe, mẹ để ý việc chú tháo đầu, tháo tay, tháo chân củ một chú lego bé tí bằng ngón tay cái rồi lắp vào, rồi đổi bên, rồi lấy đàu thằng đen lắp vô thằng trắng, rồi chân nghoẹo bên ni, tay quặp bên kia, chơ giơ lên, tay thõng xuống... cứ rứa mà ba lái xe vô tới Huế, chú vẫn không chán. Mẹ đi làm về, lúc nào cũng thấy chú lăm hăm lui hui với mấy mảnh ghép bé tí hin. Và kiểu ngồi chơi của chú rất độc đáo, chú ngồi bệt dưới đất, quay lưng lại với bàn và để đồ chơi trên ghế. Đi đâu chú cũng tha đồ chơi đi theo. Nghĩa là trên tay chú lúc nào cũng có mấy miếng ghép nào đó. Thế nên đồ chơi của chú ở khắp mọi nơi, trong nhà tắm, rổ trái cây, bàn ăn, bàn phòng khách, ghế, giường, tủ ... Bà ngoại cứ thấy đồ chơi của chú khắp nơi thì mới sắm cho chú một cái túi zip và cẩn thẩn bỏ tất tần tật thứ chi bà thấy vô túi rồi đưa cho chú. Hôm sau đã thấy túi zip đi một đàng và đồ chơi lại rải như Mỵ Châu rải lông ngỗng. Hôm nào mệt quá quên cảnh giác mà thả người tự do xuống nằm thì y như rằng mẹ chú dính chưởng đau điếng vì đồ chơi của chú lổm ngổm ở trên giường ấn vào lưng, đầu, tay chân, đủ hết. Nhiều lúc mẹ chú điên tiết tính lôi hết đồ chơi vứt đi nhưng cứ thấy hành động tỉ mỉ tẳn mẳn lắp vô tháo ra của chú thì mẹ lại lọ mọ đi dọn và cho vào hộp cho chú. Nói rứa không có nghĩa là chú lắp một cách vô thức. Thỉnh thoảng từ một mớ hình khối lăn tăn li ti, cài vuông cái dài, cái đen cái trắng, chú giơ ra trước mặt mẹ một hình con rô bốt, chiếc máy bay chỉ trong vài động tác. Anh chú thì đã từ lâu đầu hàng với khả năng này của chú. Chú tài lắm lắm!
2. Anh Hai dạo ni mồm liếng thoắng, cãi nhem nhẻm. Cách đây tầm 1-2 năm, mỗi lần mẹ giận là mẹ ưa đánh vì cái mặt lì lợm, nhưng chả hiểu ai xui, bữa ni chú trổ tài nịnh ghê gớm. Làm chi có lỗi, nhìn mặt mẹ giận là chú chạy tới mặt cười nham nhở nịnh "a a, xin nhỗi, coong xinh nhỗi. Hôm ni mẹ đẹc quá!", rồi ôm mẹ thơm chụt một phát. Nếu đang tranh luận với mẹ mà thấy ở thế thua, chú phụng phịu rồi lấy 2 tay úp vô mặt nói "tự duúc" (tự rút) rồi quay mặt vô tường.
Subscribe to:
Comments (Atom)