Biết chơi một loại nhạc cụ là ước mơ của mẹ ngày xưa. Ngày xưa đó làm chi có tiền mua đàn nên mẹ không dám học Organ như 2 chú mà chỉ mon men học Ghita. Bon chen được đúng 1 tháng tức tầm 4 buổi xong là mẹ bỏ cuộc, nhưng vẫn kịp mua một cây đàn ghita treo trong nhà. Cũng may bacu chơi đàn được nên thi thoảng có lôi ra gõ tùm lum, nghe cũng bui tai. Nhớ lại cũng ngày xưa đó, hồi mới yêu, bacu có sáng tác một bài hát tặng mẹ 8 câu, nhưng đến giờ cả 2 ông bà đều không nhớ. Chỉ nhớ loáng thoáng bacu tả mái tóc dài của mẹ.
Cùng đi học đàn với anh là thằng út thối. Mỗi lần đi học về anh Hai đều tố cáo chú với mẹ. Anh bảo trong lúc mọi người tập thì chú chơi, đến lúc mọi người giải lao thì chú tập và than phiền là ồn quá không tập trung được. Chú đáng bị phạt lắm rồi. Mãi mẹ mới tổ chức đc lớp học đàn cho 2 chú gần nhà, tốn bao nhiêu là tiền, rứa mà chú thờ ơ rứa đó. Anh Hai bắt chú tập đánh, chú trệu trạo ngồi vào ghế và tập. Cái bàn tay ngắn tũn béo mũm đặt lên bàn phím. Thay vì các ngón tay buông lơi trên phím đàn thì chú dính chặt lên đó. Chú đánh như làm khoán, cứ phím nọ sang phím kia theo trật tự nhưng hoàn toàn không theo nhịp. Nghe chú đánh không khác gì đùi cui chấm nước mắm. Anh Hai đánh thì mẹ nghe mượt mà, chú đánh thì cứ như xe đạp không tra dầu mỡ lộc cộc đi trên đường sỏi. Haizz.
Mẹ chú đang mơ đến một ngày 2 ông bà già tra móm mém ngồi xổm nghệch mặt nghe 2 thằng con chơi những bản tình ca trong buổi chiều đầy gió trên bãi cỏ trước nhà. Ước mơ thôi mà cũng không thoát ra được kiểu chơi nhạc côộng cạng của chú em.
![]() |
| Một bầy con nít đi uống nước. Sản phẩm của 3 chị em gái ở ĐH |

No comments:
Post a Comment