Anh Hai lớn nhanh như Thánh Gióng. Mẹ vắng nhà 9 tháng mà anh thay đổi mọi thứ trên người. Mỗi lần nghe anh nói là mẹ cứ tưởng con hàng xóm sang chơi. Cái giọng ồm ồm của thanh niên mới lớn, không hề còn dấu hiệu gì của một chú bé con con của mẹ. Người chú phần trên ốm tong. Ba chú đùa, người chú ốm như "Ông Thiện" trong chùa. (Ông Thiện trong chùa thường có hình hài ốm dơ xương). Thì đúng rồi, cân nặng không thay đổi, tự nhiên chú cao vống lên (cao bằng mẹ rồi) thì nhìn ốm đi là phải. Cứ như một cục bột, vo lại thì tròn và kéo dài ra thì bẹt. Riêng cái mông của chú thì vẫn tròn vo. Chân vẫn to chắc nịch. Bộ giò của chú thì ai cũng thích. Tự nhiên, vắng nhà 9 tháng, con trai của mẹ bỗng trở thành người lớn. Mẹ không còn được chú cho úp mặt vào chim để hít hà nữa, vì chú chim nhỏ nhỏ của mẹ biến đi đâu mất rồi. :)
Tối qua chú đi học thêm Toán. Mẹ năn nỉ để được chở chú đi vì nhà cô cũng khá xa. Mẹ năn nỉ nhiều quá thì chú mới tiết lộ, bạn NM rủ con đi học cùng. Mẹ đành nhường cơ hội cho bạn NM vậy. Vẫn không cam lòng, căn giờ chú về, mẹ lon ton xách xe đi ngừa chú. Đi đến tận nhà cô giáo thì thấy vắng hoe. Đường thì vắng tanh, điện thì sáng, đã rứa mẹ và thằng em phân công nhau người nhìn bên trái, người nhìn bên phải rồi, chẳng nhẽ lai để lọt. Đang tưng hửng quay về trên đường thì có phone của anh Hai, chú bảo chú đã về nhà rồi. Oh, chú đi đường nào?
Hóa ra, thanh niên của mẹ rất là đàn ông. Chú đưa bạn NM về nhà đã mới về nhà mình. Vì nhà của bạn NM ở hẻm trong nên mẹ và em Thối tung tăng ở ngoài đường to không thấy. Bình thường, bảo chú đi đâu, chú lại nhờ chị Hiếu, vậy mà chú can đảm đưa bạn NM về nhà rồi đến lúc một mình về nhà, chú bảo "đường tối quá đi một đoạn con phải quay lại đi đường khác kẻo sợ". Vài bữa, nếu mẹ nhờ đi đâu đó buổi tối chú có sẵn sàng đi cho mẹ k hả chú?
Còn chú em. Chiều tối qua 2 chú đi học võ, cách nhà khoảng 500m. Lúc tan học tầm khoảng 7h30 tối. Anh Hai phải về trước để đi học Toán như đã kể ở trên. Nghĩa là chú sẽ phải lon ton đạp xe về một mình. Mẹ lo, mẹ lại lọc cọc xách xe đạp đi đón chú. Đường phía trong rất tối, nếu mẹ không đi đón chú sẽ chọn đi về đường đó vì sẽ ít xe cộ hơn. Mẹ hỏi em có sợ không, em bảo không sợ vì có thêm Khoai (Con thằng em con O ruột) đi cùng. Hai mẹ con lách cách đạp xe đi cùng nhau, vừa đi vừa nói chuyện. Mẹ yêu cảm giác này lắm. Lần tới mẹ cũng sẽ đi đón em như ri, em của mẹ hứ.
No comments:
Post a Comment