Quay đi quay lại mình về nhà đã được 20 ngày. Nhanh dã man. Cảm giác phải làm bài lúc nào cũng đè nặng làm cho mình chả thấy thoải mái chút nào. Lịch trình chán nản sáng sớm dậy lo ăn sáng cho 3 cục yêu, đến lượt mình và quan trọng nhất là thức ông ngoại và cho ông ngoại ăn rồi uống thuốc.
Cách đây mấy ngày mấy cha con mẹ cái có rất nhiều thứ hay ho, cứ bảo để viết mà loay hoay một hồi quên mất, giờ thì chẳng nhớ được điều chi nữa.
Chỉ nhớ là, xa nhau 9 tháng, giờ 2 vợ chồng suốt ngày tíu tít như đôi chim cu. Mình thấy chồng yêu mình hơn và ngay bản thân mình cũng thấy mình yêu chồng nhiều hơn gấp bội. Cứ thấy chồng đứng lảng vảng trước mặt là phải hôn cho bằng được. Lúc nào cũng muốn ôm và được chồng ôm. Gay go!
Tuần trước đi sinh nhật con thằng út. Đang ngồi ngáp ruồi ở mâm trong cùng với một bầy con nít thì chồng gọi "em ơi, ra đây anh nói" (ra ngoài mâm đàn ông). Mình dặt dẹo đi ra, định buông mồm bảo nói chi thì nói kêu ra làm chi. Bước ra thì chồng kéo lại và đút cho một miếng cá nướng. Miếng cá ngon nhất trên đời! (Mâm ngoài có được 3 con cá nướng. 3 con cá vừa mới đánh dưới biển lên, nên rất ngọt, thịt thơm và chắc. Chồng ăn thấy ngon nên kêu vợ ra cho vợ thưởng thức một miếng). Mình sướng ngất ngây mấy ngày liền. Lạ thật, đàn bà thiệt là ngớ ngẩn. Chỉ một hành động cỏn con thế thôi cũng đủ làm họ hạnh phúc vô cùng rôi. Còn đàn ông thì thật là dại dột. Mấy hành động đơn giản thế thôi mà cũng không chịu làm thì quá phí phạm.
Trong lúc chờ mọi người đến, mình đang loay hoay trong bếp dọn dẹp thì chồng sai thằng út vào gọi mình ra. Lại với tâm thế bực mình vì bị gọi (theo truyền thống là sai việc chi đó), mình cũng nhẫn nại đi ra. Chàng đứng trước đường (nhà bà nội nằm đối diện một cánh đồng, thường là trồng khoai), hóng gió. Mình ra hỏi sai việc chi thì chàng bảo gọi vợ ra hóng gió cùng cho mát. Tim mình như tan chảy. Rồi cảnh tiếp theo là: 2 vợ chồng già lót dép ngồi, vợ dựa vào vai chồng ngồi hóng gió. Gió hôm đó mát thật. Mát cả từ trong tâm hồn. Rồi chàng kể những kỷ niệm xa xưa từ thời trẻ trâu, rằng trước kia ở đây người ta trồng gì, ông nội 2 thằng có 2 luống khoai, chàng đòi bà nội mua một con bò nhưng chả chăn được đành bán đi ... Mình ước thời gian ngừng trôi để cảm giác bình an và ấm áp bên chàng cứ mãi như thế.
Cái giá phải trả cho thời gian xa nhau tùy thuộc vào cách hành xử và bản lĩnh của người trong cuộc. Với vợ chồng mình thì "cái giá" của 9 tháng xa nhau là sự giàu có về tình yêu thương, là sự đảm đang và chiều chuộng hơn của chồng và sự tự lập của 2 con. Mình đi học gây ra nhiều sự ganh tị cũng như lo lắng cho nhiều người, nhưng mình tin vào tình cảm chồng giành cho mình. Và chồng đã không làm mình thất vọng.
Yêu chồng nhiều lắm. Yêu nhiều hơn trước đây rất nhiều và sẽ yêu mãi như thế.