Mỗi buổi tối, tầm 10h cả nhà lại video call chỉ để hỏi han và biết tình hình. Như thường lệ, hôm trước em pé chú động gọi và thấy đã đi nằm ngủ. Mạ thấy hơi lạ nên hỏi nhưng em pé gạt phắt đi. Thế là mạ yên tâm đi ngủ. Nửa đêm, chính xác là 1h26 phút sáng, em pé gọi. Mạ thì đang ngái ngủ nên k để ý giờ giấc, mở máy ra thì em pé bảo em pé đau bụn quá. Tay chân mạ cuống lên k biết phải làm chi, hỏi han đau bên mô thì loại khả năng ruột thừa. Nửa đêm rồi, gọi ai bây giờ. Mạ bảo bacu gọi cậu Thắng làm ở Ban quản lý KTX thì Bacu quạu bảo là nửa đêm đi gọi họ. Mạ mới bảo là nửa đêm con đau bụn mà không gọi thì chờ tới khi mô gọi. Thế là Bacu gọi anh Thắng. May răng anh nghe máy. Lần trước khi mạ k liên lạc đc với em, cả nhà cũng liên tục gọi anh Thắng mà ảnh k bắt máy, may răng lần ni Bacu gọi cái thì ảnh nghe máy liền.
Trong lúc chờ anh xử lý thì mạ bảo ba gọi cho bác Minh đồng nghiệp, nhưng bác tắt máy. Mạ nghĩ ra anh Bo con bác M. Gọi đc cho anh Bo thì ảnh lại đi công tác nhưng ảnh cũng rất nhiệt tình nhờ bạn ảnh tới. Ba thông báo cho anh Đăng bạn của anh Bo là em pé đã được đi siêu âm. Anh Đăng đứng một hồi thì xin phép về vì đã có anh Thắng.
Tới viện, họ tiêm 1 liều gì đó thì sau một lúc em pé hết đau bụn và BV cho về nhà. Anh Thắng nói vs Ba là hết đau nên BS cho về nhà, nhưng Bacu bảo cho em lên Khoa nằm lại cho chắc ăn chứ về phòng KTX nằm 1 mình lỡ may đau bụn lại thì biết gọi ai. Rất hợp lý. Thế là anh Thắng làm thủ tục cho em nằm lại Khoa theo dõi. Một lúc thì anh Thắng bảo vì cũng khuya rồi nên anh ở lại cùng với em Tũn luôn. Anh kiếm đâu được cái giường xếp đặt cạnh giường em và ngủ lại. Ba Mạ ở nhà yên tâm vô cùng.
Cùng với diễn biến đó, mạ dựng chị Bảo Thanh dậy lúc 2h sáng đặt vé máy bay để sáng sớm hôm sau mạ bay vào SG cùng với em. Nửa đêm đi dọn áo quần, mạ cứ có chi là cho đại vào vali.
Lúc nhận vé thì cứ thấy có vé là được, sáng ra mới thấy đó là VJ. Hành lý chỉ có 7kg mà tổng của mình tận 13kg. :(( 😓. Ra đến nơi Bảo Thanh đã dặn ở quầy số 2 mình đang đứng chờ thì cô quầy số 1 lại kêu mình sang. Thế là bạn ấy bảo người nhà Bảo Thanh nên chỉ cho 1 hành lý 9kg, còn cái xách tay thì không được. Thế là trái cây và chả vốn muốn mang vô cho em, Bacu đành phải mang về nhà lại.
Mỗi khi phải bay, mình luôn mang theo cái áo khoách Jean có 2 cái túi trong rất to để lỡ quá cân thì mình nhét đầy 2 túi là đỡ được khoảng 2kg.
Trong lúc mạ bay thì Bacu đã kịp chỉ đạo em trốn viện và bắt grab lên Thủ Dầu Một để chú Dũng đưa đi chụp CT vì cứ nghĩ BV Mỹ Phước không chụp CT. Thế là lúc em bắt grab lên TDM gặp chú Dũng thì cũng là lúc mình đc tài xê của Nam - Chánh Án Quân khu, chở về TDM. 3 người gặp nhau ở cây xăng và bắt đầu tính toán việc chụp CT. Ở trong này, thứ 7, CN các bệnh viện không khám ngoài, chỉ có các phòng khám tư. Đánh giá tình hình lúc đó, mình quyết định quay lại BV Mỹ Phước hỏi lại BS để đánh giá tình hình thì mới biết bệnh viện có chụp CT, nhưng vì sáng nay theo chỉ đạo của Bacu thì em pé đã làm thủ tục ra viện. Lúc mình quay lại trình bày thì họ linh động hủy yêu cầu buổi sáng của em pé và vẫn giữ nguyên tình trạng đang ở viện, để chiều có thể xin Bs chụp CT. Họ hẹn 3h chiều tới, bắt xe mãi thì tới trễ mất 15 phút.
Gặp Bs Hân điều trị, Bs khuyên là đằng nào cũng chụp CT sau 1 thời gian xử lý thì cũng phải chụp lại CT để xem viên sỏi đã tan chưa. Mình băn khoăn và đề nghị Bs cho chụp CT để biết tóm lại là nguyên nhân do đâu.
Kết quả không phát hiện sỏi thận và lại có nang nước niệu quản. Bs xem xong và bảo không có vấn đề gì và cho ra viện, hen 2 chiều ngày hôm sau tới làm thủ tục.
Cái câu hỏi của mạ "Tại sao em pé đau bụn quặn" vẫn chưa được giải đáp. Thứ 7 này, cậu Hải sẽ cho em pé đi khám lại ở SG.