Rồi thì cái ngày em pé thi tốt nghiệp THPT cũng đến. Mặc dù biết là không đến nỗi nhưng lo thì mạ vẫn lo như thường. Mạ cứ lo vớ va vớ vẩn, kiểu như là quên ghi số BD, ghi sai số BD, điền sai đáp án kiểu đáp án tìm ra là A mà khoanh B v.v. và v.v.
Buổi tối ăn chè đậu đỏ, sáng mai ăn xôi đậu đỏ, trưa ăn chè đậu đỏ, uống nước ép dưa hấu đỏ. Buổi thi môn Văn đầu tiên, nghe đồn đề không khó và rất nhiều bạn ôn trúng tủ. Em pé tối đó cũng đoán trúng đề đó nhưng em pé lại tỉnh quoeo, "ơ, đoán đúng là 1 việc, con học hay không là việc khác, và học rồi có nhớ không là hoàn toàn khác nữa." Mẹ đơ hình mấy giây và tự an ủi, đọc qua rồi thì kiểu gì chẳng viết được vài câu gọi là. Không bị liệt là được rồi.
Chiều thi toán. Mạ chắc mẩm là sẽ ngon, ít ra cũng 8-9. Hồi Ăng Hưa thi toán về, anh vật vã vì sai mấy câu. Kết quả anh được 9.2điểm. Zậy mà anh vẫn buổn mất mấy ngày. Chiều thi xong, đang ăn cơm thì nghe hú là đã có đề giải. Cậu vào và tính xong nhõn 8.0. Ơ kìa. Học hành kiểu gì thế.
Sáng ngày hôm sau thi môn tổ hợp tự nhiên. Mạ chú tin tưởng môn Lý và Hóa nên không áp lực. Sinh thì kiểu gì chẳng được 5. Tới tối, lại lóc cóc vào mạng kiểm tra. Hóa thì có vẻ sáng sủa, còn Lý thì gắng lắm mới được 8.0. Mạ chú thất vọng toàn tập. Giờ còn môn Tiếng Anh ngày mai nữa. Hy vọng vớt vát.
Kết quả không mỹ mãn lắm nhưng chấp nhận được.
Chỉ đến khi có điểm rồi thì mạ hắn mới thật sự hết lo lắng. Vì mạ hắn cứ lo kiểu vớ vấn như trên, và hắn thì toàn báo cáo kiểu: ôi, con đọc nhầm đề; Ôi câu nớ có 2 ý mà con quên mần ý 2; Ôi đề ra dấu - mà con quên là có dấu -. haizz Cứ khoảng chục lần ÔI là mạ hắn bạc tóc.



