Wednesday, March 30, 2022

Quạu

 Ăng Hưa tranh thủ về nhà mấy ngày vào dịp 30/4 năm 2021, đến ngày vô thì tối đó nhà trường nhắn tin nghỉ dịch, cho học online. Rồi nhà trường cứ gia hạn lần ni đến lần khác mãi cho tới Tết 2022. Trước Tết, nhận được lịch vô học vào 14/2, rồi tới 23/2, rồi tới 7/3 xong tới hết tháng 3/2022 vẫn chưa vô lại trường.

Ăng Hưa về nhà, mạ là người vui nhất. Có ăng Hưa ở nhà, mạ yên tâm. Yên tâm có người kèm em bé Út học, có người đến giờ trưa là nhắn tin hỏi "trưa ni ăng chi" hay "nấu chi đai" hay "hôm ni nấu món chi". Bacu là người ít khi thể hiện tình cảm, rứa mà có hôm nằm ôm vợ rồi trầm ngâm "thằng anh mà vô học lại, ba nhớ hắn lắm tê". Ăng Hưa học ở ngoài bàn, nghe xong rụng rời tay châng vì cảm động. 

Điều làm mạ vui nhấc là sự gắn kết của hai anh em. Hình như mạ chưa thấy cặp con trai trong 1 nhà nào mà chưa bao giờ chửi nhau, oánh nhau như hai anh em. Em bé Út đi học được một chút là ăng Hưa chép miệng hỏi "lâu qué, mấy gờ thằng Ú về mama hè" "còn những 2 tiếng nữa hắng mới về", rồi anh đi ra đi vô nhảy nhót. Đến khi em đi học về, anh chạy ra với câu đầu tiên là "cho ôm mén". Ăng Hưa suốt ngày đi theo và đòi ôm em, ôm cái pụn, rồi thình lình, sờ cùn chim, rồi có hôm em mất cảnh giác là anh nhón cái pụ. Cuộc rượt đuổi cứ rứa vòng quanh. Anh chạy theo đòi ôm em, em chạy theo đá đít anh cái tội sờ lén. 

Hễ cứ gặp nhau, ngồi gần nhau thì ăng Hưa trêu e liên tục. Khổ, thằng em cả ngàn lần bị lừa nhưng mỗi khi anh lừa, lại tin. Hai anh em cứ rứa quấn nhau, quần nhau trêu đùa. Mẹ bảo, dừng lại chút cho mẹ thở thì ăng Hưa cười nham nhở nói "mạ cho con 1 lý do khác hấp dẫn hơn để con khỏi trêu em" nói xong cái quay sang em trêu liền. 

Mỗi buổi sáng, ăng Hưa đi xuống và chạy tới ôm mạ đằng sau rồi kêu "mạ hắng". Xong rồi một tay thì ôm, một tay thì sờ tún mạ. Hôm mô cũng kể chuyện tối qua ngủ ôm em đã như răng. Rồi mô tả cách ăng Hưa ôm cái pụn em pé. Rồi hôm thì mặt mày hớn hở mách mẹ có một kiểu ôm em pé rất là đã. Vừa nói ăng Hưa vừa đưa tay ra mô phỏng với vẻ mặt rất mãn nguyện và thích thú. Rồi có hôm, anh đi xuống lầm bầm "Quạu, tối qua dờ bụ thằng Ú đc tí xong ngủ quên cha. Tiếc." 😍

Với mạ, không có chi hạnh phúc hơn được thấy các con khỏe mạnh, vui vẻ và yêu thương nhau. 


Monday, March 28, 2022

COVID

 Từ ngày dịch bệnh diễn ra, cứ hễ thấy ai bị dương tính là cứ thon thót. 1 năm, 2 năm rồi đến năm thứ 3, COVID vẫn hoành hành trên toàn thế giới. Những ngày đầu của đại dịch, cứ nghe con số người bị dương tính với COVID lên con số hàng chục ở tận ngoài Bắc xa xôi là đã thấy hốt hoảng, rồi lên đến hàng trăm thì càng lo lắng. 

Rồi dịch bùng phát ở tp. Hồ Chí Minh, người bị dương tính lên đến hàng nghìn, người chết cũng lên đến hàng nghìn. Thấy cảnh tang thương ở Sài Gòn, mọi người đều hoảng loạn. Rồi cứ thế, hết chủng Alpha, rồi đến Delta, rồi thì Omicron. Các chỉ thị lockdown cứ lần lượt ra đời, 15, 16, 19. Đợt tháng 4 - 9 năm ngoái, cả nước theo phương chân ai ở đâu ở yên ở đấy. Mọi hoạt động như bị bấm phải nút pause. Sáng sớm mở mắt ra là Bacu mở TIVI coi tin COVID, cứ thấy con số tăng lên hàng ngày, cảm giác vô cùng bất an. 

Làn sóng dịch thứ 4 năm 2021 ở Sài Gòn cuối cùng cũng lắng xuống. Mọi hoạt động lại diễn ra bình thường. Tin về dịch COVID không còn là tiêu điểm trong bản tin thời sự nữa. Mọi người đã quen với việc có ai đó dương tính với COVID. 

Quảng Bình bắt đầu với các con số hàng chục, rồi hàng trăm và sau đó là hàng nghìn. Còn nhiều hơn con số ở Sài Gòn lúc căng thẳng nhất. Vậy mà cũng không ai quá lo lắng. Bacu thì ngay ngày đầu tiên đi làm đã trở thành F1, được vài ngày lại F1 tiếp. Số lần Bacu F1 đếm không ngạ. Lần đầu bị F1 thì cũng bất an, lo lắng, rồi ăn riêng, ngủ riêng. Riết rồi cũng quen và không còn kiêng khem nữa. Mọi người đều xác định lỡ có dính thì cũng chịu. 

Hồi tháng 7, khi quyết định đưa mạ đi tiêm, mình cứ lo ngay ngáy. Lo là mạ thì già, tiêm vacine thì bao nhiêu là trường hợp vị sốc. Cứ nghĩ là mạ đi mô mà tiêm cho mệt. Đến khi thông báo đi tiêm, cả nhà cũng k ai phản ứng chi, chỉ có mỗi mình lo vì mình là người trực tiếp. 

Ngày sau đi tiêm, mình phải điệu cả chị gái đi cùng. Tiêm xong, ngồi bấm đồng hồ từng phút một. Thời gian trôi một cách nặng nề. Qua đc giai đoạn đầu, đến tối, mình cứ đặt đồng hồ 2 tiếng/lần chạy sang kiểm tra xem mạ có sốt không. Một đêm yên ổn. Mình nhẹ hết cả người.

Cứ thế lần lượt mạ tiêm đủ 3 mũi. Yên tâm phần nào. 

Rồi một ngày mình thấy trong người mệt mệt. Bacu bảo không khéo cứ lo anh f1, chừ em đi test đôi khi dương tính COVID cũng nên. Chẳng ngờ, hôm đó mình ngủ dậy thấy đau đầu, người cứ mệt rũ, hơi ngai ngái sốt. Tới văn phòng, đồng nghiệp cũng than đau đầu, còn bảo do thời tiết. Bacu cứ giục mình đi test, mình cứ ậm ừ vì nghĩ rằng, mình có tiếp xúc với ai ngoài gia đình và cơ quan mô. Nhà cũng k ai bị, cơ quan cũng k, thì đi test mần chi. Trưa, Bacu lại giục mình đành miễn cưỡng đi test. 2 vc đang ngồi nói chuyện thì cô y tá bảo, đừng nói chuyện nữa chứ có 1 người dương tính rồi. 

Mình bị dương tính trong sự ngơ ngác và vô cùng khó hiểu. 

Ngày mô mình cũng chuẩn bị tinh thần cho diễn biến của bệnh.

Ngày 1: Đau đầu, hơi sốt. 

Ngày 2: Hết đau đầu. Chỉ thi thoảng nháy 1 cái. Hết sốt.

Ngày 3: Bắt đầu thấy hơi đau họng. 

Ngày 4: Đau họng giảm. 

Ngày 5: Tiếp tục giảm. Chiều, Bacu test cho anh Hai vì ảnh than mệt. Ảnh chính thức nhập hội cùng mẹ.

Tối Chủ Nhật - Ngày 5 của mẹ, ngày 1 của anh Hai. Ảnh bắt đầu sốt. Kêu lạnh. Mẹ cho 1 viên para 500mg. 3 tiếng sau, không hề giảm. Mẹ lau mát. Đo nhiệt độ, 38.8. Mẹ lau mát liên tục. Đo lại nhiệt độ, 39.5. Mẹ hoảng. Cho uống 2 viên para. Hơi hạ một chút xuống còn 38.3. Ăn được tô cơm. Rồi bắt đầu kêu lạnh, đo nhiệt độ, 38.9. Mẹ lại lau mát. Đo chỉ số SPO2, xuống còn 77. Mẹ hốt hoảng. May quá, trong nhà có máy tạo oxy. Mẹ cho thở oxy. Chí số SPO2 tăng lên. Vẫn sốt cao. Mẹ lau mát liên tục. Anh Hai bị xoang nên lại càng khó thở. Anh kêu khó thở và hơi thở ngắt quãng. Mẹ bấn loạn. Lau mát  liên tục. Nước không kịp sôi để lau. Đo nhiệt độ. 40.6. Mẹ hoảng loạn nhưng không thể gục ngã. Những lúc mẹ lo lắng nhất thì Bacu trở chứng khó chịu. Mặt nhăn mày nhó và mẹ ước chi đấm cho một quả cho bõ tức. Mẹ thì lo lắng chực ngã quỵ, Bacu thì cau có, khó chịu, chửi bới, nạt nộ. Trong lúc quẫn trí, mẹ nhớ ra Trung Mymy, nó chuyên đi trực bệnh viện dã chiến. Mô tả tình hình, nó bảo nếu không hạ sốt thì O cho em uống thêm Brufen. Bacu chạy đi mua. Tới chỗ này không có, điện về bảo không có. Trời ơi, sao có người lại đần độn thế kia. Chỗ này không có thì đi chỗ khác mà mua. Rồi thì cũng mua về được. Mẹ cho anh uống theo liều của anh Trung. Vừa uống thuốc, mẹ vừa liên tục lau mát, anh vừa thở oxy. 1 tiếng sau, sốt bắt đầu hạ. Hạ từ từ cho đến sáng hôm sau. Mẹ chợp mắt được 2 tiếng. Nguy hiểm đã qua. Mẹ biết ơn anh Trung vô cùng. 

Ngày 6 - ngày 2: Họng chỉ còn lấn cấn. Anh Hai tinh thần ổn định, vẫn còn hơi sốt. 9h sáng uống lại hạ sốt. May quá, mình định cho uống tiếp Brufen, nhắn cho Trung. Chờ mãi không thấy trả lời, đang tính mở ra cho uống thì Trung nhắn lại, uống para O nghe. Đến chiều 3h, uống thêm lần nữa. Cả ngày liên tục xịt họng, xịt mũi, súc họng v.v. Chị Hà báo lên, mạ và anh Dũng dương tính. Lo lắng bất an. Dặn chị Hà kiểm tra mạ thường xuyên. Hồi hộp từng tí. 

Ngày 7 - ngày 3: Họng hơi đau 1 tí; Anh Hai hết sốt, mũi đỡ chảy. Bắt đầu đau họng. 

Ngày 8 - Ngày 4: Không còn cảm giác gì; Anh Hai có thêm nhiệt ở miệng. Họng vẫn đau.

Ngày 9 - Ngày 5: Test âm tính; Anh Hai bớt đau họng.

Ngày 10 - Ngày 6: Anh Hai bớt đau họng. 

Ngày 11 - Ngày 7: Anh Hai test vẫn còn dương tính, vì dịch ở mũi nhiều. 

Ngày 12 - Ngày 8: Mẹ đi làm; Anh Hai vẫn dưỡng sức.

Tổng kết quá trình nhiễm COVID. Mình không có triệu chứng đặc biệt, không mệt, không ho. Nói chung không có gì để tả. Anh Hai thì ngoài thời điểm sốt quá cao, thì sau đó cũng không có gì đặc biệt. 

Đến giờ mình cũng không rõ mình lây từ nguồn nào. Mà từ nguồn nào đi nữa thì cũng qua rồi. Cám ơn Trời Phật.