Friday, December 17, 2021

Ông nông dân

Bằng thời điểm này năm ngoái, cả nhà như ngồi trên đống lửa dõi theo kết quả bầu TUV của Bacu. Hôm đó trời mưa bão, mẹ ngồi ở nhà làm việc mà tâm trí không tập trung được. Việc có được làm TUV hay không quyết định việc Bacu có lên làm Chánh án được hay không. Tầm 4h chiều, mình có điện thoại từ đồng nghiệp thông báo Bacu đã trúng. Mình nhảy tứ tung trong nhà, hét lên sung sướng.  Sung sướng không phải vì ông nông dân được làm Chánh án mà sung sướng vì những nỗ lực của ông nông dân được ghi nhận. 

Một năm làm Chánh án, cuộc sống của vc người nông dân cũng không có gì thay đổi nhiều, chỉ là người vào ra tấp nập hơn vì bỗng nhiên ông nông dân thích uống trà. 

Làm Chánh án, vợ chồng ông nông dân tình cảm ngày càng mặn nồng. Cười nói vui vẻ hơn trước. Có lẽ ông nông dân bớt được áp lực nên thư thái hơn. 

Làm Chánh án, ông nông dân vẫn cần cù về nấu cơm trưa cho cả nhả, thứ Bảy, Chủ Nhật vẫn lẻn ra chợ mua mấy thứ lung tung về rồi để nghe mụ vợ nạt cho. 

Làm Chánh án, thứ mà mụ vợ ghét cay ghét đắng là ông nông dân hay đi tiếp khách. 1 tuần có 7 ngày thì hết 6 ngày rưỡi ông nông dân nhậu. To nhỏ tấm mén chi bao tất. 

Mụ vợ ông nông dân chỉ mong ông giữ sức khỏe để sau này về hưu 2 ông bà tra khăn gói đi thăm nhà anh Hai chút, sang nhà chú út Tũn chút, rồi đi lang thang du lịch chút. Rứa là hạnh phúc không chi bằng. 

Bà nông dân và 2 ông con luôn mong ông nông dân thật nhiều sức khỏe, luôn vui vẻ và yêu chiều ba mạ con. Chỉ đơn giản rứa thôi. 😁



Friday, August 27, 2021

Đội quân tình nguyện

 Năm 2021, nhà mình có thêm mấy người bạn mới. 

Bắt đầu là L. L là bạn đánh bóng bàn của ông nông dân. Ông nông dân có một dạo đi đánh bóng bàn hăng say lắm, đánh xong là lại rủ 1-2 người "mần vài ly". Một trong những người "1-2" là L. Hỏi ra mới biết L là người chuyên đi làm điện nước. Không biết hệ thống điện nước nhà mình có hiểu được mối quan hệ của chủ không nhưng từ ngày quen L, điện nước nhà mình bông nhiên cứ hư hỏng lặt vặt đều đặn. Không hư hỏng thì ông nông dân cũng bày việc ra để làm. Nghĩa là L sẽ đến nhà mình thực hiện nhiệm vụ. Sáng sớm, chiều muộn, trưa trợt, nắng mưa, L đều làm việc cần mẫn. Có hôm trời nắng như thiêu như đốt, L ở lại nhà mình ăn trưa, ăn xong nằm vắt vẻo ngoài vườn rồi chiều tự động dậy và làm lủi thủi một mình. Nhà của L cách nhà mình chưa đầy cây số. Làm xong, việc lớn, việc bé, làm lâu làm mau, L đều từ chối lấy tiền. Chỉ là bạn quen đánh bóng bàn vài bữa. 

Tiếp theo là O. O cũng là bạn đánh bóng bàn của ông nông dân. O là chủ doanh nghiệp nhỏ chuyên về xe cẩu. Đời sinh ra lão nông dân là phải sinh ra O thì phải. Chỉ quen sơ sơ ở clb bóng bàn, nhưng hễ ông nông dân gọi cẩu cái abc, xyz O đều tới. Có hôm nhà mình đi vắng, họ đưa bộ phản tới, một người khác gọi xe cẩu để cẩu vào, O biết là họ gọi để làm cho ông nông dân, nên khi thanh toán tiền, O cũng không lấy. 

Vậy là nhà mình đã nuôi thêm được 3 dịch vụ miễn phí: Điện - Nước - Cẩu. 

Có hôm đi làm về, mình thấy L dẫn theo 1 người bạn tới chơi. Rồi những hôm sau nữa, vẫn là L dẫn bạn này tới. Người thứ 3 xuất hiện, tên S. S là chủ mỏ cát trên xã Trường Sơn. Lý do S đến nhà mình là gì, mình k hỏi kỹ, chỉ biết là sau đó, hễ đi làm về thấy nhà nhốn nháo là y như rằng có bộ 3 LOS. 

Rồi Đồng Hới bước vào đợt giãn cách đầu tiên, tức là chỉ khoanh vùng một số vùng, còn một số vùng vẫn được tự do đi lại. Ông nông dân lại bày việc ra làm. Việc thứ nhất là vét hồ cá, rồi gia cố kè hồ cá, rồi garage xe hơi. Thời buổi dịch giã, nên mọi dịch vụ liên quan đến tụ tập đông người đều bị ngừng, nghĩa là bộ 3 LOS không có việc gì làm. Thế nên, cứ 6h sáng, đã thấy LOS ngồi ở vườn, order đồ ăn sáng, cafe và cùng nhau ngồi "giám sát" một nhón 3 thợ. 😜

Trước đó phải kể đến 1 nhân vật tri kỷ với nhà mình là Th. Th là người rất thân với nhà mình, thân từ hồi ông nông dân còn là một người với chức vụ bé tí. Thân đến mức, đồ đạc trong nhà mình, chỉ có Th mới biết nó nằm ở đâu và như nào. Mọi việc Th đều lo chu toàn. Mọi ngày giỗ chạp trong nhà mình Th đều nhớ và đến giờ là lên giúp mình sắp sửa dọn mâm. 

Thế cho nên việc vét hồ, làm lại garage làm sao thiếu mặt Th được. Kết quả là mấy ông thợ được fully supervised vì 4 người LOST ngồi 4 góc ngó. 😁 Mấy người thợ cũng vô cùng vui tính, "than vãn" với ông nông dân là "tụi tui buồn đái cũng k dám đi". 

Rồi thì mọi công việc cũng hoàn thành sau 1 tháng. Tiễn thợ vào chiều hôm nay thì sáng hôm sau, toàn tp Đồng Hới bước vào chỉ thị 16, tức là ai ở mô ở yên đó. 

Trong vòng 1 tháng ngồi ngó, 4 nhân vật LOST thi nhau nảy ra ý tưởng: Làm thêm cái A, sửa cái B, nới cái C .... Các sáng kiến tự đưa ra và tự thực hiện, tự giám sát. Chủ nhà cứ ăn ngon, ngủ kỹ và đi làm như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là thỉnh thoảng đưa cho LT ít tiền để xử lý chuyện linh tinh. 

Nhà mình kể từ đó bạn cứ thế dày thêm, không chỉ có LOST mà có thêm H, rồi cuối tuần người từ đâu cứ đến nhà chơi uống trà như quán cafe. 

Vc ông nông dân đêm nằm ôm nhau cười "nhà mình vui hè". 

Vui vì kể từ ngày có những ông bạn hẫu, thì cười suốt ngày. 


Monday, June 21, 2021

Bước ngoặt đầu tiên của Ú

 Từ năm lớp 6, mọi người khuyên mình nên hướng cho Tũn đi chuyên Toán vì Toán có 2 lớp nên dễ đậu. Ngặt nỗi, chú Tũn là chuyên gia nhác học nhác đến mức mà thay vì đồng ý đi chuyên Toán từ lớp 6 thì chú dứt khoát chọn chuyên Hóa vì phải đến lớp 8 mới học Hóa. :) 

2 năm mẹ vẫn kiên trì hướng cho chú đi chuyên Toán để đỡ áp lực nhưng chú vẫn kiên định với quyết định lười nhác của mình. 

Đất không nghe trời thì trời phải nghe đất. Mẹ đành đồng ý để chú theo chuyên Hóa với lời đe, đã chọn thì phải vô được đội tuyển. 

Rồi chú được chọn vô đội tuyển của trường, đi thi cấp thành phố được giải 2. Chú lọt vô đội tuyển thành phố, thi tiếp để chọn đội tuyển thi tỉnh, chú lại lọt vô tiếp. Muốn đi thi tỉnh thì lịch học ôn dày đặc từ thứ Hai đến thứ Bảy, cộng thêm lịch học ở trường và lịch học để thi vào chuyên Hóa Võ Nguyên Giáp. Vậy là lịch học hàng ngày của chú mẹ chỉ nghĩ thôi là đã thấy mệt. 6h30 - 11h sáng từ thứ Hai - thứ Bảy học chính khóa. 14:00 - 16:30 học chuyên đội tuyển. Rồi chiều 17:30 - 19:00 thứ Ba, thứ Sáu, Thứ Bảy học Hóa thầy Chương; 17:30 - 19:00 thứ Hai - thứ Tư học Anh cô Oanh, rồi lịch học Văn, học Toán và đặc biệt là lịch học hóa ở nhà thầy Hưng cấp hai. Học đến mức chú thì không có thời gian để ăn và mẹ thì chỉ chạy xô chở tới chở lui là hết ngày. Thế nên, khi chú nói chú không muốn vào đội tuyển của thành phố để đi thi tỉnh, mẹ đồng ý luôn tắp lự không suy xét. 

Người ta nỗ lực để vào đội tuyển, còn chú thì nỗ lực để tự loại mình ra. Vậy là cứ đến kỳ kiểm tra xét chọn, chú quyết định không làm bài sau cùng, tức bài khó nhất, mặc dù chú nói với mẹ là chú biết và chú làm ra. Nhưng đã là bài khó sau cùng thì không phải bạn nào cũng làm được. Kết quả là chú vẫn đứng thứ 8 trong khi đội tuyển lấy 6. Những ngày quyết định, chú lo lắng nói với mẹ "mẹ ơi, thầy cô chọn đội tuyển không chỉ dựa trên học lực mà còn dựa trên tâm lý đi thi". Mà nói đến tâm lý đi thi thì chắc chú đứng đầu bảng vì với chú, đi thi chẳng có ảnh hưởng gì đến tâm lý của chú cả. Chú lo lắng không phải vì không được vào đội tuyển mà lo sợ thầy cô chọn chú vào đội tuyển. hahaha

Chiều hôm đó đón chú ở cổng trường học đội tuyển, chú cười tươi như hoa thông báo "thoát rồi mẹ nà". hahaha. Mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm vì từ nay chẳng phải len lỏi chui vô cái đường mà chỉ vài chiếc xe ô tô thôi là tắc, nên mẹ mà đi đón chú là mưa nắng chi cũng đi xe máy. Mẹ thở phào vì từ nay mẹ chẳng tất bật thả ở lớp học này, chạy về nấu nướng và bới cơm mang đi đến đón ở lớp kia và trong lúc chạy từ nhà thầy này tới thầy kia, chú phải ăn trên xe. Mẹ thở phào vì không phải canh me đặt chuông đồng hồ rồi sấp ngửa ù té chạy đi đón chú như ma đuổi. 

Thoát được lớp đội tuyển nhưng cái đích trường chuyên còn xa và cao vời vợi. Trong tất cả các lớp chuyên tự nhiên thì chuyên Hóa năm nào cũng căng thẳng nhất. Nếu chú chỉ cần học bình thường thôi, tức là về nhà học một ngày vài phút thôi, thì mẹ chú bớt lo, đằng này, tổng thời gian chú học ở nhà chỉ tính bằng phút, còn lại chú chơi đồ chơi, chú bày đồ ăn, chú coi ti vi, vị chi là hết ngày.

Giai đoạn nước rút chỉ vẻn vẹn 1 tháng. Mẹ chú lo sốt vó, còn chú thì cứ tỉnh quoeo như không. Hỏi là trả lời ngay còn xxx ngày nữa là thi. Lần nào hỏi cũng trả lời đúng số ngày, chứng tỏ là có đếm, nhưng cái việc đếm với cái việc học hình như chả liên quan đến nhau. 

2 tuần cuối trước khi thi là giai đoạn kinh hoàng đối với mẹ, khi sáng đó thức dậy chú kêu tức ngực khó thở. Nghe xong, mẹ tức ngực khó thở theo. Đi ra đi vô một hồi chú bảo lúc còn lúc không. Mẹ tính không đi khám vì không có dấu hiệu rõ rệt, trong khi tình hình dịch COVID đang phức tạp, mẹ rất ngại đưa tới khám ở bệnh viện. Một lúc sau, bacu khuyên mẹ hỏi bs Cuba Piter Matinez xem thế nào. Piter khuyên mẹ đưa chú ra bệnh viện khám. Nếu như cách đó 2 tháng chú không sốt đều đặn thì chắc mẹ sẽ ngần ngừ nhưng cứ khoảng 1 tháng là chú lại sốt, và lần này cũng đúng 1 tháng, không sốt nhưng khó thở. 

2 mẹ con lếch thếch ra viện với tâm trạng "uh thì đi khám cho yên tâm". Hai mẹ con leo lên tầng 7 bệnh viện ngồi chờ trc phòng Piter thì Piter nhắn, tau đang cấp cứu một bệnh nhân, hai mẹ con mày xuống khám ở phòng dịch vụ đi, tau nói vs bs H rồi. Bs ở phòng khám dịch vụ sau khi thăm khám, hỏi han thì chia sẻ "mấy bạn nhỏ này chuẩn bị thi vào lớp 10 nên căng thẳng. Có bạn căng thẳng quá phát ỉa chảy, có bạn thì sốt, có bạn thì trầm cảm, có bạn thì blabla. Mẹ nghe xong phấn khởi yên tâm, toan ra về khi kết quả điện tim và nghe tim phổi lâm sàng đều ổn. Trong tin nhắn của Piter, cậu ấy bảo làm xn máu. Mẹ định xách đít đi về thì hỏi bs H là có cần làm xn máu không, và câu trả lời là chắc k cần. Bình thường chắc là mẹ cũng đi về luôn nhưng cả tuần nay mẹ vẫn chưa yên tâm vì cách đây một tuần xn máu của chú bạch cầu vẫn vượt ngưỡng nhẹ. Vậy là mẹ quyết định cho làm xn máu lại cho yên tâm. 

Trong lúc chờ kết quả xn, mẹ gọi điện về cho ăng hưa thì ăng hưa báo "anh bị sốt và đang rất đau đầu". Mẹ hoảng loạn điều ngay papa về chăm ăng hưa. 

15 phút sau, mẹ phát hoảng khi kết quả xn máu không như mong đợi. Bạch cầu k những vượt ngưỡng mà còn vượt rất cao và chỉ số bạch cầu trung tính cũng rất cao. Mẹ phát hoảng thật sự vì chắc chắn có viêm nhiễm ở đâu đó.

Chỉ định tiếp theo là chụp X-quang tim phổi. Hai mẹ con lại đi chụp phim. 15 phút sau, mang tờ kết quả về phòng khám dịch vụ, mẹ không dám mở ra đọc. Bs H đọc xong kết quả thì nhìn xăm xoi lên phim chụp. Mẹ cầm tờ kết quả thì tất cả ghi đều bình thường. Vậy là vẫn chưa tìm ra vị trí viêm nhiễm. Chỉ định tiếp theo là xn nhiễm trùng máu. Xn này thì 14:00 mới có nên 2 mẹ con buộc phải về nhà ăn trưa với lời dặn của bs H là chiều có chi thì bs sẽ báo và nếu cần chỉ định tiếp theo thì chở cu ra, không thì chị ra lấy kết quả 1 mình.

Từ khi về đến lúc nhận điện thoại, mẹ không làm đc chi, ăn cũng không ngon và tất nhiên là không tài nào nhấp mắt nghỉ ngơi, cứ nhìn đồng hồ tới 14:00 là nhắn tin hỏi bs. Kết quả xn là âm tính, nghĩa là đã loại trừ nhiễm trùng máu. Vậy nhiễm trùng ở chỗ nào mà làm cho bạch cầu tăng cao như thế. Ngưỡng bình thường là từ 4000 - 10000, kết quả của chú là 14000. 

Bs Hằng truyền đạt ý của Piter là mặc dù kết quả xn nhiễm trùng màu âm tính nhưng Piter muốn chụp CT phổi. Mẹ mang một tâm trạng nặng nề và lo lắng chở chú ra lại bệnh viện nhưng lại nghĩ là sẽ từ chối chụp CT. Bs H cũng không dứt khoát khuyên chụp CT nhưng vẫn không an tâm nếu hai mẹ con ra về mà chưa tìm ra chỗ viêm nhiễm. Cuối cùng bs H bảo, "chụp đi cho yên tâm không là đêm nay chị k ngủ đc đâu". 

Chụp CT nên thời gian chờ lâu gấp 3 lần chụp X-quang. Cầm kết quả trong tay nhưng mẹ vẫn không dám mở ra xem. Và cuối cùng thì đã tìm ra chỗ viêm nhiễm ở thùy phổi phải từ phim CT.

Mẹ lại đứng trc một quyết định khó khăn khác: nhập viện tiêm hay về nhà uống thuốc? Piter khăng khăng bắt nhập viện còn bs H thì đang do dự, và cuối cùng thì cả 2 bs khuyên nhập viện vì tình trạng viêm nhiễm đã để quá lâu (mấy tháng cứ sốt lại hết và bs pk An Khang chỉ cho uống 5 ngày). Việc uống ks bao nhiêu ngày vô cùng quan trọng.

Piter giải thích: Viêm nhiễm tức là do vi khuẩn chứ k phải vi rút. Đã là vi khuẩn thì nó là một dạng sinh vật, có khả năng sinh sôi nảy nở trong cơ thể con người. Kháng sinh là thứ duy nhất có thể tiêu diệt đc vi khuẩn tuy nhiên một liệu trình kháng sinh cần ít nhất 7 ngày. Tại sao lại 7 ngày? Vì vi khuẩn đẻ trứng, và trứng thì cần 7 ngày để nở. Cho nên cần phải uống ks 7 ngày đủ thời gian để khi trứng nở ra là tiêu diệt luôn. Oái ăm là mặc dù biết là do viêm nhiễm nhưng bs ở pk An Khang chỉ định cho uống kháng sinh 5 ngày. Và vì uống ks ương ương dở dở như thế nên Piter sợ nếu chỉ uống thuốc thôi thì sẽ không tiêu diệt tận gốc đc con vi khuẩn mà đã cư trú trong cơ thế em Tũn mấy tháng nay. 

2 tuần nữa là thi mà phải nhập viện tiêm ít nhất 7 ngày. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, hai mẹ con làm luôn thủ tục nhập viện, khi hành lý mang theo chỉ là áo quần trên người. Nhập viện xong thì tiêm mũi đầu tiên và tối tiêm mũi thứ 2. Đêm đó, lúc 3h sáng chú sốt nhẹ. Từ đó đến sáng, mẹ thức trắng vì lo. Chạy sang ằng hưa ấp trán rồi về lại thằng em ấp trán. Căng thẳng vô cùng và nghĩ đủ thứ trên đời. Sáng hôm sau, mẹ phải chuẩn bị một cái khăn ướt và dặn lúc tới gần bệnh viện thì phải lau mát liên tục ở trán để nếu đo nhiệt độ sẽ không thể hiện bị sốt. Mẹ thót tim khi qua cửa bảo vệ. Hỏi Piter hiện tượng này thì Piter bảo, cơ thể phản ứng là chuyện bình thường. Nhẹ cả người. 

Mẹ ngay lập tức mặc cả với bs cho điều trị nội trú với hình thức ngoại trú, nghĩa là tới giờ tới tiêm rồi về. Không về không được vì còn đúng 2 tuần nữa là thi, là 2 tuần nước rút, 2 tuần học ôn liên tục với số buổi tăng gần kín, chú mà nghỉ học thì toi. Chỉ định của bs là tiêm một tuần và sau đó tiếp tục uống thuốc thêm 1 tuần. Nghĩa là ngày cuối cùng uống thuốc sẽ là ngày chú đi thi. 

Mẹ quyết định thuê 1 phòng dịch vụ để hạn chế tối đa tiếp xúc với bệnh nhân khác. 

Vậy là lịch trình vốn đã dày đặc, nay chèn thêm 3 buổi tiêm càng kín mít hơn. Mẹ xin nghỉ làm và thực hiện nhiệm vụ đưa đón, ăn uống cho Tũn. 

Buổi sáng tiêm lúc 8h30; chiều 16:00 và tối là 22:00. Sáng nào có ca học sáng thì 9h tới tiêm. chiều học ca 1 xong tới tiêm, tiêm xong đi học tiếp. Buổi sáng vừa tiêm vừa truyền nên thời gian lúc nào cũng lâu. Tối thì đón tại nhà cô chở thẳng ra viện tiêm. Cứ như thế, mẹ làm tài xế chở em hết chỗ này tới chỗ khác. Lúc em tiêm thì mẹ massage tay, chân, còn em thì tranh thủ chợp mắt ngủ. Hễ cứ truyền vào là em ngủ, rút truyền ra là em dậy. :) Mấy ngày đầu mẹ và ăng hưa tiếc rẻ nên bắt chú mang theo đề văn đi để ôn nhưng chú cứ nằm xuống giường là chú ngủ. Mẹ mà thấy chú ngủ thì yêu rụ rận lấy mô ra can đảm thức em dậy học. Vậy là đề văn cứ mang đến rồi mang về, cứ như kiểu mang bên mình thì chữ tự động nhập vào người.. :P 

Trời nắng chang chang, hai mẹ con cứ ròng rã trên từng cây số đi viện, đi học. Nước ép đủ loại được mẹ làm sẵn bắt em uống. Cam, chanh, táo, dứa, chanh dây, dưa, ổi .... Mỗi ngày 2 loại, cứ thay nhau. Trong vòng 7 ngày ở viện, cứ 2 ngày là làm xn máu kiểm tra chức năng gan thận vì bs bảo thuốc đó rất hại đến gan thận. Cứ mỗi lần lấy máu xn là một lần mẹ thót tim. Thót tim nhất là lúc làm xn trc khi cho ra viện, tức là xn xem các chỉ số đã trở vè ngưỡng bình thường chưa. Từ lúc lấy máu tới lúc có kết quả (buổi chiều), mẹ thở không tròn nhịp. Đến khi nhìn thấy kết quả mẹ bật khóc vì mừng. Mọi thứ đã trở về bình thường và bạch cầu giờ còn hơn 5000. Tối kết thúc đợt tiêm, thì sáng hôm sau mẹ gục luôn. Phải uống viên hạ sốt mới dám ra làm thủ tục xuất viện cho chú vì nếu phát hiện sốt thì bảo vệ sẽ ách lại và làm đủ thứ liên quan đến COVID. Làm xong thủ tục ra viện và về nhà là mẹ nằm trệt luôn.

Thương em Tũn vừa ôn thi căng thẳng vừa phải tiêm kháng sinh liều cao. Không những 1 loại kháng sinh mà phải 2 loại. Lý do là vì lần trước bs An Khang chỉ định như shit nên phải tăng liều để diệt vi khuẩn tận gốc. Uống kháng sinh thì rất mệt. Trời thì nắng nóng, học thì căng thẳng, tiêm kháng sinh liều cao, Mẹ thương em da diết mà không biết làm chi.

Vì thế mà trong khi con nhà ngta ôn thi thì học đêm học ngày, học tới nửa đêm, tới sáng, mẹ cứ đến 11h tối là giục chú đi ngủ. :P Còn buổi ngày thì lúc đi học thì chớ, lúc ở nhà thì 15 phút chú chạy thình thịch từ trên tầng xuống mở tủ lạnh lục đồ ăn. Rồi cứ đúng 11h trưa là chú vếch mảy ngồi coi tivi, bảo học từng nớ thôi. Chiều thì ngủ một phát đến 3-4 giờ chiều mới dậy. Dậy lại đi kiếm đồ ăn, ăn xong mới học một tí lại xuống kiếm đồ ăn. Một hồi mẹ cũng miễn nhiễm luôn, tức là không nói đc nữa.

Môn đầu tiên thi là Văn. Mẹ hồi hộp như gái chuẩn bị về nhà chồng. Chờ đến lúc thi xong để hỏi. 1/2 đề thi trúng với bài cô ôn cho tối trước, 1/2 đề còn lại ằng hưa bắt học thuộc từng chữ. Nhẹ nhõm. Thi xong môn văn coi như là thi xong.

Trước ngày biết điểm, chú đếm từng giờ và ước giá như chú thi Toán thì có phải đỡ lo rồi không. Rồi chú nói, con chỉ nghĩ đến kịch bản sau khi đậu trường chuyên chứ chưa nghĩ đến kịch bản sau khi lỡ may rớt trường chuyên. :) Cuối cùng thì chú cũng biết lo, nhưng thời điểm lo có vẻ không hữu dụng mấy. 

Ngày công bố điểm. Chú chạy từ trên tầng xuống và ra giếng báo cho mẹ lúc mẹ rửa bát. Chú bảo con sợ họ nhầm vì điểm cao quá. :) Văn 7.5; Toán 9.0; Anh 8.5 và Hóa 9.0. Tổng điểm chuyên nhân đôi là 43 điểm, trong khi hồi ăng hưa thi 40.5 điểm đã thủ khoa. 

Mấy ngày sau, mẹ gọi điện mời cô dạy Toán đi ăn sáng cảm ơn thì cô tiết lộ: Hắn học chưa hết sức mô chị, học thi mà cứ cười phè phè. Chỉ nỗ lực tầm 70-80% sức học của cháu thôi. Hahaha


Friday, April 16, 2021

Ú học chuyên

Năm lớp 8 Tũn bắt đầu vô đội tuyển Hóa của trường. Chú học hành làng nhàng phất phơ. Mẹ thấy chú học là nóng ruột. Rồi chú lần lượt thi, kiểm tra để chọn đội tuyển. Kiểu gì, chú cũng lọt vào đội tuyển. Chú vẫn học hành làng nhàng như thường lệ. Rồi thì chú cũng đi học thêm học bớt như ai. Mẹ cứ cắp khu chở chú đi học, đón chú về. Thỉnh thoảng mẹ hỏi thăm thì chú bảo, "à, hôm ni đước xxx điểm vì con đọc nhầm đề", "à, là vì câu nớ có 2 ý mà con quên làm ý 2". Mẹ nghe cứ thon thót. Rồi thì chú đi thi đội tuyển thành phố. Hồi ăng Hưa đi thi, mẹ lo quắn đít. Ngày trước đó, mẹ đã ngâm đậu đỏ rồi nấu nguyên một nồi chè đậu đỏ bắt ăng Hưa sáng ăn, trưa ăn, tối ăn. Đến lượt chú, 18h hơn mẹ mới sực nhớ ra ngày mai chú thi cấp thành phố. Giờ nớ mà đi ngâm đậu đỏ thì tới khi mô mới có chè đậu đỏ để ăn. Đã rứa lúc nớ thì ai bán đậu đỏ cho mà mua nữa. Mẹ thấy có lỗi với em bé út thúi của mẹ. Trên đường đi làm về, mẹ chạy thẳng lên Vinmart mua đậu đỏ (nhỡ đâu có). Tìm đỏ mắt không thấy, mẹ hỏi quanh mấy cô bán hàng, thì may quá, một cô bảo "đậu thì không có nhưng có lon chè đậu đỏ nấu sẵn, chỉ việc mở ra ăn liền". Ba may bảy may. Mẹ buột mồm than thở với chị bán hàng là ngày mai con chị đi thi mà chừ mới đi tìm mua đậu đỏ đây. Chị ấy đáng yêu gửi lời chúc may mắn và làm bài tốt tới em bé Tũn của mẹ.

Ngày hôm sau, chú đi thi trong sự lo lắng của mẹ. Mẹ lo không phải vì sợ chú k làm bài được mà lo vì sợ chú quên bài, và nỗi lo to lớn hơn là sợ giám khảo đọc không ra chữ của chú. Mẹ đồ rằng, chắc chẳng có ai viết xấu hơn chú. Ông bà bô của chú ai cũng viết chữ đàng hoàng, cụ thân sinh còn viết chữ rất đẹp nữa, vậy mà chú lỡ học hoa tay của ai lại sản xuất ra dòng chữ kinh hoàng như thế. 

Hồi hộp chờ chú về nhà, mẹ chỉ hỏi là con có làm sót câu nào không thì y như rằng chú sót. haizz. 

Ngay ngày hôm đó, toàn bộ bài thi đã có điểm. Cô chủ nhiệm của chú "chạy chọt" ở đâu lấy được điểm trước khi được công bố. Chú được 7,5 điểm - giải 3. Cả nhà mừng húm còn chú thì dửng dưng như không. Hình như chỉ có đồ ăn thì mới làm chú excited được chứ tất thảy mọi thứ còn lại chẳng làm chú bận lòng. 

Đấy, rồi thì phải luyện thêm một lần nữa để thi thành phố lần 2, lần này thi là để chọn ra đội tuyển để đi thi tỉnh. Ngày xưa ăng Hưa học chuyên Sinh thì học ở trường Đồng Mỹ gần cơ quan mẹ, nên mẹ có nhiệm vụ đưa đi đón về. Giờ chú học chuyên Hóa thì học ở Trường Nam Lý, gần cơ quan ba, nên ba lãnh trách nhiệm đó. Thỉnh thoảng papa bận thì mẹ làm nhiệm vụ tài xế. Đường vô trường Nam Lý bé như lỗ mũi, mỗi lần tan học thì đường trước trường như cái chợ. Xe cộ đông nghịt, chen chúc nhau. Mỗi lần tới đón đúng giờ tan học của cả trường thì như đánh trận. Xe cộ nhích từng tí mà mãi không thoát ra được. Vậy là mỗi lần đến phiên mẹ đón thì mẹ phải nhờ chú bảo vệ đi bằng xe máy tới chở về chờ ở cơ quan ba rồi mẹ ghé đít tới đón. 

Từ dạo vô đội tuyển và đi học chuyên để thi cấp thành phố đợt 2, chọn vào đội tuyển thì lịch học của chú căng như lịch của tổng thống Hoa Kỳ. Sáng học chính khóa ở trường từ thứ Hai đến thứ Bảy. Chiều cũng từng đó ngày học chuyên. Vì mục tiêu của chú là vào lớp Hóa của trường chuyên nên ngoài môn Hóa ra thì chú còn phải học thêm Toán-Văn-Anh. 3 môn, mỗi môn ít nhất 2 buổi. Zậy là từ sáng tới túi, chú học liên miên, học không có thời gian để ăn nữa chứ đừng nói làm gì thêm. Cuốn theo lịch học của chú là mẹ chạy như con thoi giữa các điểm học, cơ quan và nhà. Chở chú tới lớp học xong, mẹ phải phi như bay tới cơ quan, xong lại phi tới đón chú, rồi quay xe chở chú tới lớp học thêm, rồi đi như bay về nhà nấu cơm, bới vào cặp lồng tới chỗ học đón chú, rồi trong khi chờ từ điểm học này tới điểm học kia, chú tranh thủ ăn trên xe. Hoa mắt chóng mặt. Chỉ việc đưa đón thôi là mẹ đã mệt rồi, vậy mà chú phải học nữa. Nghĩ lại càng thương ăng Hưa hơn vì hồi ăng Hưa, ảnh tự đi học như thế với các bạn bằng xe máy điện. Chú út có khác, được cưng chiều hơn hẳn. Nếu chỉ dừng lại học chuyên ở trường, học thêm 3 môn thì lịch đã căng lắm rồi, nhưng vì để vào được trường chuyên và là lớp Hóa thì các học trò cần nỗ lực nhiều hơn các bạn vì lớp Hóa là lớp hot. Vậy là riêng môn Hóa chú học 3 nơi. 1 ở trường, 1 ở thầy cấp 2 và 1 ở thầy luyện vô trường chuyên. Vì thế có hôm chú học từ khi béc mắt tới 9h30 tối mới xong. Học liên tục, chỉ được khoảng 2 tiếng ở bữa trưa. Mẹ đưa đón thôi mà cũng đã hết hơi rồi chứ đừng nói chú học nữa. Vậy là sau mấy tháng vật lộn chạy xô như thế, mẹ liều mạng xin nghỉ ở thầy cấp 2. Cũng may thầy cấp 2 rất là ủng hộ, vui vẻ đồng ý liền. Hai mẹ con ra về mà như trút được gánh nặng. 

Rồi một ngày, chú bảo mẹ "con tính rồi, vô đội tuyển mệt lắm, học suốt ngày. Con lên kế hoạch tự loại con ra khỏi đây". Mẹ ngớ người một lúc rồi đồng ý. Mục tiêu là vào lớp 10 Hóa trường chuyên, có đội tuyển hay không, không quan trọng. Vậy là chú ngay lập tức lên kế hoạch tự loại ra khỏi đối tượng được thầy cô chọn. 

Cả tháng trời, chú vẫn được liệt vào danh sách đi thi tỉnh. Thế nên chú bắt đầu bỏ bài. Chú bảo "Bữa ni, bài mô khó mà Tũn biết cách giải nhưng Tũn không làm để Thầy Cô nản không chọn Tũn nữa". 😁 Có hôm chú bẽn lẽn mách mẹ "Hôm ni con lỡ làm bài hết rồi". Rồi cứ thế, chú được đà bắt đầu học làng nhàng lại. Vậy mà đến lúc gần chốt danh sách, chú vẫn đang nằm trong tầm ngắm. Một trưa, chú về vẻ mặt căng thẳng bảo "Thầy Cô bảo chọn học sinh đi thi, ngoài việc thể hiện năng lực từ trước đến nay thì còn tính đến tâm lý đi thi nữa". Nếu tính tâm lý đi thi thì chắc không ai lọt qua chú. Chưa bao giờ thấy chú lo trước mỗi kỳ thi. Đã thế, Thầy Cô còn bảo, nếu thành phố cho danh sách 6 người thì thôi, còn nếu họ cho danh sách 7 người thì chú vẫn lọt vô. haizz. Thế là, mấy ngày sau đó chú cứ lo nơm nớp, chú sợ bị vào danh sách đội tuyển. 😄

Mấy ngày sau, đi học về, mặt chú tươi hơn hớn khoe "Tũn đã nỗ lực thành công để không được chọn vào đội tuyển rồi". hahaha

Mẹ cũng như được giải thoát vì không phải chở chú tới trường Nam Lý học ôn cả tuẩn nữa. Chú có thời gian nghỉ ngơi, có thêm thời gian để học chính khóa. 

Một hành trình nỗ lực ngược của em bé Tũn!


Monday, March 1, 2021

21/2/2021

Nhiều người, kể cả bác sỹ giỏi hàng đầu tại BV ung bướu TW cũng phải thán phục kỳ tích anh đã vượt qua 4 năm chống lại bệnh ung thư phổi (giai đoạn cuối và đã di căn). Cùng thời với anh thì tất cả đã ra đi. Ngay khi phát hiện, bs tiên lượng anh chỉ có thể kéo dài được 1 tháng, giỏi lắm là 4 tháng. 

Rồi cuối cùng, anh cũng đã quyết định ra đi, giải thoát sự cực nhọc cho chị dâu suốt ngày cắm mặt chăm sóc anh từng ly từng tý, thể xác và tinh thân của chị đã rã rời. Nhìn chị xác xơ chắc anh cũng đau lòng lắm, nên anh đã chờ cả gia đình đón cái Tết Tân Sửu xong xuôi, anh quyết định ra đi nhẹ nhàng như một cơn gió nhẹ.

Các em của anh tự hào về anh, một người anh luôn yêu thương và chăm sóc các em. 

Cuộc đời anh chưa dài như mong đợi, nhưng cả nhà tin là ở nơi kia thế giới, anh sẽ bình an và thanh thản. Mong anh yên nghỉ! 

Cả nhà thương nhớ anh khôn nguôi!