1 tháng nay bỗng nhiên anh Hai thay đổi tính cách một cách kỳ lạ. Từ một anh Hai vui vẻ, luôn nựng em Thúi và ôm mẹ mỗi khi đi học về, trở thành một người lầm lũi, cáu bẳn và vô cảm.
Nếu trước đó, cứ vào giờ ngủ trưa, anh và mẹ giành nhau để nằm gần cu Thối thì giờ anh nằm quay lưng vào trong và không cho ai hỏi đến mình. Hễ đụng vào hay hỏi thăm thì đều nhận được cái nhìn sắc lạnh và lời nói ráo hoảnh "xích ra đi" hoặc "bỏ tay ra". Mặt mày lúc nào cũng lạnh như tiền. Hỏi thì nói không hỏi thì cố mở miệng được câu nào. Mẹ choáng váng không hiểu chuyện chi đang xảy ra. Mẹ tìm mọi cách tìm hiểu. Mẹ hỏi anh, mẹ nói chuyện với anh rất chân thành nhưng anh vẫn một mực trả lời "không có chuyện chi cả". Mẹ gặng hỏi "vì răng con không nựng em như mọi khi" thì bắt gặp ngay thái độ khó chịu và ánh mắt lạnh lùng. Rồi mẹ nghĩ hay là em khuyên anh khoan đã yêu nên anh tỏ thái độ. Việc này mẹ cũng đã chủ động nói thẳng với anh là nếu việc chia tay bạn gái làm anh học hành chểnh mảng và nếu việc đó ảnh hưởng tiêu cực tới anh thì mẹ không cấm, miễn là học hành đàng hoàng vì kỳ thi đại học sắp tới. Mẹ hoảng loạn thật sự vì không biết phải làm chi với anh Hai. Anh hoàn toàn không hợp tác.
Mẹ nhớ những khoảnh khắc 2 anh em ôm nhau, âu yếm nhau. Anh Hưa nựng em, trêu em, đùa với em vô cùng vui vẻ. Anh Hai ngày xưa của mẹ đi mô rồi?
Mẹ phải làm chi bây chừ đây?