Thursday, July 25, 2019

Macau - Las Vegas in Asia

Lúc đầu không hứng thú đi Macau vì cứ nghĩ chắc cũng giống Hongkong, mà Hongkong thì đã tới rồi. Mãi đến lúc đi được thì thấy mình may mắn.
Macau từng là thuộc địa của Bồ Đào Nha nên ảnh hưởng văn hóa phương Tây rất đậm nét. Đặc trưng là nhiều Sòng bài ở Macao có tên là tiếng Bồ Đào Nha, cụ thể là sòng bài nổi tiếng nhất Macao - được coi là biểu tượng của Macao có tên là Lisboa.
Không biết con số Sòng bài ở Macao là bao nhiêu nhưng chắc nó gần bằng dân số (đoạn này là nói điêu để hình dung số lượng sòng bài ở đây). Vì thế có thể khẳng định là người dân sống bằng nghề đánh bạc. Ý là kinh doanh, dịch vụ... tỉ thứ hầu như đều liên quan đến đánh bạc. Ví dụ một nghề đơn giản nhất ở sòng bài là đứng điều khiển máy đánh bài. Đoạn ni không biết dọi mấy cái đó là máy hay là gì. Tức là trong một sòng bài thì có cả hàng nghìn cái máy. Có máy thì người chơi tự vận hành, có máy thì vận hành bằng con người. Mỗi máy có một người, hình như toàn phụ nữ đứng tuổi. Công việc của họ là đứng ở máy và phục vụ người chơi mà không hề nói tiếng nào, chỉ ra hiệu bằng tay và vận hành bằng tay. Tầm khoảng 30 giây là xong một ván. Tay các chị thoăn thoắt hoặc chia bài, hoặc thu tiền, hoặc chia tiền cho người thắng, hoặc đổi tiền thành xu... Mặt người mô người nấy lạnh tanh. Nhìn là biết mình chẳng bao giờ thắng được máy với mấy người ni. Hahaha
Lúc đầu mình sợ không dám vô sòng bài, nhưng sau mới biết là miễn cụ hơn 18 tuổi thì cụ hoàn toàn có quyền vô bất cứ sòng bài nào, miễn là chứng mình được 2 thứ: 18 tuổi trở lên và không mang theo vũ khí. Còn vô đó có được chụp ảnh không thì chưa biết vì không dám thử, chỉ le lói chụp trộm ở những góc xa xa. Có những sòng bài mà đứng biên này không thể nhìn thấy biên kia vì nó lớn như một sân vận động. Đã rứa, các khách sạn 5-6 sao lại có món thông nhau cẩ trên không lẫn dưới dất nên các sòng bài theo đó mà cũng thông nhau luôn nên sự rộng lớn của các sòng bài lại khó hình dung và lượng size. :)
Hầu như giới nhà giàu tới Macao là để đánh bạc nên đi vào giờ buổi sáng ở các sòng bài vô cùng vắng vẻ vì giớ đó các quý ông quý bà đang bận ngủ. Đến tối là giờ tung hoành của các cụ. Kể ra cũng hay. Một vùng lãnh thổ có mức sống rất cao và kinh tế phát triển, mà nền kinh tế đó phụ thuộc hầu hết vào công nghệ đánh bạc. Hầu như Macao nhập khẩu mọi thứ, đặc biệt là thực phẩm. Ngồi trên xe nhìn ra ngoài chỉ thấy đường, biển và các tòa nhà, chả thấy đất đai nông nghiệp chi trơn.
À, ngày cuối đi chơi với một bạn hướng dẫn viên du lịch, bạn ấy là người Philipines, sống ở Macao gần 20 năm hành nghề hướng dẫn viên. Bạn ấy biết từng ngóc ngách, từng sự thay đổi của Macao. Đang di qua một đoạn đường, bạn ấy bảo chúng ta đang ở khu vực lấn biển của Macao. :) Người ta lấn biển làm thành phố chớ không phải lấn biển làm cảng nhỏ nhỏ mô nha.
Macao cách Hồng Kông khoảng 60km, hèn chi mà đợt tham gia sự kiện ở Hồng Kông, đoàn Macao đồng như quân nguyên, giờ đến lượt làm ở Macao thì người từ Hồng Kông cũng đông không kém.  Cứ hình dung giống như đi từ tp. Đồng Hới ra xã Cảnh Dương huyện Quảng Trạch thì đi cả làng cũng xong. Đã rứa, ngày xưa đi bằng phà, giờ có cầu bắc ngang trên biển nên cứ nhảy lên Bus tầm 1 tiếng là tới. 
Ngày đầu mới qua, mình cứ nghe mấy địa danh Taipa, Coloane, Cotai rồi Macao loạn hết cả lên, chả biết mình đang ở địa danh nào. Thỉnh thoảng, có bạn hướng dẫn lại nói chúng ta đang đi từ Taipa đến Coloane, xong rồi chút nữa bạn ấy lại thông báo, cái đình nhỏ nhỏ ni nằm trên đảo Taipa. Đầu mình load không kịp. Một hồi, mình mới hình dung ra là Ma Cao gồm bán đảo Ma Cao cùng hai đảo Taipa và Coloane. Hai đảo này ngày nay đã được nối với nhau thông qua một vùng đất lấn biển được gọi là Cotai. Nói đến Cotai là nói đến một khu resorts từ 5 sao trở lên. Sát bên một resort hay khách sạn 5 sao là một resort hay một khách sạn 5 sao - 6 sao khác. Cái nào cũng vật vã như sân vận động. Mà Macao trước đây cũng là một hòn đào, địa hình đồi dốc, sau thời gian lấn biển trên dải cát nối với lục địa, nó trở thành bán đảo và địa hình bằng phẳng hơn. Macao không có đất canh tác, đồng cỏ, rừng hay đất rừng. Đúng là có sức người, sỏi đá cũng thành cơm. 
Upload ảnh mà chưa upload từ phone lên được. Để sau vậy. 

Tuesday, July 2, 2019

Now or never!

Mấy ngày vừa qua thật là nặng về. Tôi cứ suy nghĩ mãi về những gì đã xảy ra. Tự trấn an mình bằng nhiều hình thức, rồi tự hỏi liệu chúng tôi đã suy nghĩ thấu đáo chưa?
Nhà có 7 anh em, trai có gái có. Tôi là con út và lập gia đình sau cùng. Có nghĩa là tôi là người cuối cùng, theo thông thường, sẽ rời nhà mình đến ở nhà chồng. Vào thời điểm đó, nhà chồng tôi có 5 người (không kể tôi), sống trong ngôi nhà cấp 4 nhỏ nhỏ đủ kê 3 cái giường. Vợ chồng tôi đương nhiên chiếm 1 cái giường, 2 giường còn lại giành cho ba mẹ chồng và 2 đứa em chồng (1 trai, 1 gái). Có nhiều hôm đứa em gái phải sang nhà hàng xóm ngủ nhờ. Trong khi nhà tôi lại rộng hơn, chỉ còn mỗi ba mạ tôi, điều kiện khá hơn và tiện nghi hơn. Vậy là khoảng 3 tháng sau, vợ chồng tôi quyết định xin ba mẹ chồng về ở cùng với ba mẹ tôi (lúc đó cũng khá già).
Vậy là chồng tôi chấp nhận tình trạng ở rể mà rất nhiều người dèm pha, dè bỉu "chó chui gầm chạn".
Sống với ông bà trong nhà của ông bà, đương nhiên vc tôi không có quyền gì cả ngoài việc đi làm, sinh con đẻ cái và ngủ nghỉ. 3 năm sau thì ba tôi cùng với tôi quyết định xây nhà dù nhiều người phản đối, kể cả anh trai tôi, khi ba tôi xin anh trai tôi tiền hùn vô cùng với tôi để xây nhà. Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cả nhà để làm ngôi nhà mới (do tôi tự thiết kế) và đặc biệt thuyết phục được anh trai cho 10,000USD thêm vô để xây nhà cùng với 150tr của vc tôi. Xây xong nhà, việc ăn ở của vc con cái chúng tôi coi như là yên vị ở nhà ngoại.
Ba mạ tôi càng ngày càng già và theo đó mức độ khó tính càng ngày càng tăng một cách khó kiểm soát. VC tôi vì thế cứ lục đục hoài vì những mâu thuẫn chẳng đâu vào đâu. Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã lỡ ở cùng với ông bà nên giờ chuyển đi thì sẽ vô cùng áy náy. Và hơn hết, tôi thương ba mạ tôi vô cùng, dù tình thương của mạ tôi thì không giành cho tôi mà giành cho chị gái và anh trai tôi. Có hàng ngàn lần chúng tôi định từ bỏ và chuyển đi nơi khác sống nhưng vc tôi không đành lòng thả ông bà lại một mình.
Thời gian cứ thế trôi với sự giằng xé giữa đi và ở. Và luôn luôn sự "không đành lòng" chiến thắng cho quyết định cuối cùng. Chúng tôi tiếp tục phụng dưỡng ông bà trong tình trạng vô cùng ấm ức và buồn tủi. Chỉ khi người ta rơi vào trong cùng hoàn cảnh thì mới hiểu được cảm giác của người đã từng trải qua. Ba tôi thương tôi, đó là điều an ủi và động lực lớn nhất để tôi "bỏ chín làm mười" cho những hành xử của mạ tôi. Tôi không biết trong đầu bà nghĩ gì nhưng những gì tôi nhận được từ bà khiến cho tôi nhiều lần nghĩ rằng không biết tôi có phải con của bà không.
Việc đi hay ở hầu như hoàn toàn chấm dứt khi 4 năm trước, ba tôi qua đời. Nếu vc chúng tôi chuyển đi thì ai sẽ chăm sóc bà. Tôi rất thương mạ tôi. Cả cuộc đời bà sống cuộc sống cực khổ dù điều kiện cho bà hưởng thụ. Không ai can thiệp được vì bà muốn sống như thế. Tôi tìm mọi cách để bà sống sướng hơn và luôn luôn nhận được sự phản ứng tiêu cực từ chính bà. Đến bây giờ tôi băn khoăn tự hỏi liệu tôi cố gắng như thế có đúng không, có phù hợp không. Và nếu có cơ hội làm lại thì chắc tôi cũng sẽ chọn cách đã làm. Sống với bà hàng ngày, tôi khó cho phép mình chấp nhận để bà sống khổ. Tôi nghĩ rằng, có thể đó là mâu thuẫn chăng?
Cách đây 2 ngày, đó có thể là giọt nước làm tràn ly khi bà mắng sa sả và đuổi người giúp việc chúng tôi thuê 1 buổi/1 tuần. Khó khăn lắm chồng tôi mới tìm ra được một người dọn dẹp lau chùi mỗi tuần một lần. Người giúp việc này dọn dẹp rất vừa ý. Lý do bà đuổi là vì người giúp việc đang bận dọn nhà vệ sinh (mà theo bà là không cần dọn, vì với bà như thế đã là sạch lắm rồi) nên chưa đi quét cái hành lang kịp. Quét xong thì đã hơn 6h tối nên bà cho rằng, người giúp việc cố tình giả vờ làm để lấy tiền rồi quát mắng đuổi người giúp việc về.
Đối với bà, nhà cửa bụi bặm bẩn thỉu (theo tiêu chuẩn của tôi) thì vẫn rất sạch theo tiêu chuẩn của bà, vì thế bà hoàn toàn không cần giúp việc, mặc dù giữa bà và giúp việc không hề có sự liên quan nào ngoài việc giúp việc đến nhà làm việc. Chưa bao giờ bà trả một xu cho người giúp việc nhưng bà thẳng tay đuổi hết người này đến người khác. Hàng chục lần tôi năn nỉ rằng nếu mạ thương con thì để con thuê giúp việc để giúp con dọp dẹp kẻo con đi làm về mệt rồi, bà tỉnh queo, có việc chi đó mà thuê, từng đó việc thì làm đi cũng được. Tôi là con gái ruột của bà, nếu tôi là con dâu mà nghe bà nói như thế thì đúng là "mẹ chồng nàng dâu". Ngược đời thay, đối với con dâu, bà rất chiều và không bao giờ nói nặng. Cũng phải thôi, vì có ai sống với bà lâu hơn 1 tuần đâu và nếu có sống cùng thì cũng không sống trong nhà của bà nên bà bị tước đi quyền sở hữu để quyết định. Khi ở nhà, bà luôn than phiền phải làm cái này, cái kia, rồi so sánh rằng ở nhà X mạ không phải làm chi hết chỉ ăn và ngồi chơi, trong khi tôi cầu xin bà đừng làm việc gì cả, chỉ cần bà làm giống như khi ở nhà X là đã giúp tôi rất nhiều rồi, vì bà làm xong tôi đi làm lại còn mệt hơn và mất thời gian hơn rất nhiều so với việc làm từ đầu. Nhưng phàn nàn vẫn phàn nàn, làm vẫn làm và mức độ khó tính cứ tăng theo từng ngày. Cô giúp việc sau khi ấm ức gọi điện báo nghỉ thì đưa ra một nhận xét "em đi làm cho rất nhiều nhà và có nhiều nhà có người già nhưng không ai khó tính như mẹ của chị". Tôi hiểu và biết là cô ấy nói thật. Tôi quá hiểu mạ của tôi.
Sau sự việc đó, chồng tôi gần như phát điên vì mạ tôi. Anh quyết định thông báo cho toàn thể anh chị em trong nhà xử lý để gia đình tôi chuyển đi nơi khác sống.
Khi tôi báo với chị gái tôi, chị tôi lo lắng rằng có thể người già cố tình khó tính để khi họ ra đi con cái họ khỏi thương xót. Tôi nghe xong cũng giật mình.
Sau 2 ngày suy nghĩ, tôi nghĩ rằng mình không đủ can đảm để tự tin rời khỏi nhà trong hoàn cảnh lúc này. Mạ tôi đã già, liệu có còn đủ lâu để chúng tôi hưởng sự tự do trong sự bình yên và thoải mái. Chúng tôi đã cùng bà đi gần hết con đường, nỡ nào dừng lại lúc này. Và rồi lựa chọn con đường nào thì phần thiệt thòi luôn giành cho chúng tôi. Đã thiệt thòi mấy chục năm, thêm nữa chắc cũng chịu đựng được.
Nhiều người nói tôi giống mẹ. Hẳn tôi phải là con bà rồi.