Tuesday, February 26, 2019
Anh Hai đi buôn
Đầu tháng, anh Hai về hớn hở thông báo với mẹ là anh đăng ký đi tình nguyện. Mẹ hết hồn Đi mô rứa con? Răng không hỏi mẹ mà đã đăng ký? Anh ngạc nhiên Ơ, năm ngoái mẹ lại bảo răng không đăng ký đi tình nguyện. Giờ mẹ lại hỏi. Hihi, mẹ tra nên hay quên. Nhưng đi tình nguyện ở mô, đi miền núi là mẹ không cho mô nghe. Anh mới à Đi tình nguyện nhưng không đi mà chỉ tham gia công việc tình nguyện thôi.
Cả tuần sau đó, anh thỉnh thoảng lại báo về muộn vì bận họp đội tình nguyện. Sau nhiều lần họp như thế thì anh được phân vào nhóm bán bánh kiếm tiền gây quỹ cho các bạn nghèo. Từ đó, ngày mô về anh cũng giục mẹ, Mẹ quảng cáo bán cho con với.
Bán được 1 tuần, cuối tuần thứ 2, mẹ có mấy đơn hàng cho anh bằng cách nhờ bạn của mẹ. Đến thời hạn giao hàng, anh về báo chỏn ngỏn Bánh DR và PM không bán nữa! Ơ, con nói răng hay rứa, răng đến ngày giao thì lại bảo không bán nữa. Bán hàng kiểu như con rứa thì lần sau ai dám mua nữa. Anh mặt rất ngây ngô cố cãi Chị trưởng nhóm bảo bán loại bánh nớ lỗ, nên k đặt nữa. Rứa con đã nói với chị là hàng của con đặt từ hôm thú Sáu chưa? Dạ rồi. Cho mẹ xem tin nhắn của con nhắn. Hóa ra là chú thật thà hỏi là rứa có bán bánh dr và pm nữa không, mà không hề thể hiện được cái bất cập đối với đơn hàng của chú, nhưng cái cách chú nói với trưởng nhóm chẳng thuyết phục chút nào. Thằng con trai của mẹ quá là thật thà.
Mẹ phải ra tay can thiệp. Cuối cùng thì những đơn hàng đó vẫn có và còn nhiều hơn nữa. Bỗng nhiên doanh thu của anh lại trồi lên nhất nhóm. Anh hí hửng khoe là nếu doanh thu của con đứng đầu thì con sẽ có giấy chứng nhận. Anh vui là mẹ vui.
Mẹ vui vì anh ngày càng biết đường, biết yêu thương và chăm sóc người khác. Đặc biệt, anh là người vô cùng lương thiện. Mẹ yêu anh quá mà! Giờ mỗi lần mẹ muốn nựng nịu anh là mẹ phải bắt anh ngồi xuống để mẹ ôm anh. Anh mà đứng thì mẹ chỉ hót được anh mà không thơm anh khắp nơi được.
Cả tuần sau đó, anh thỉnh thoảng lại báo về muộn vì bận họp đội tình nguyện. Sau nhiều lần họp như thế thì anh được phân vào nhóm bán bánh kiếm tiền gây quỹ cho các bạn nghèo. Từ đó, ngày mô về anh cũng giục mẹ, Mẹ quảng cáo bán cho con với.
Bán được 1 tuần, cuối tuần thứ 2, mẹ có mấy đơn hàng cho anh bằng cách nhờ bạn của mẹ. Đến thời hạn giao hàng, anh về báo chỏn ngỏn Bánh DR và PM không bán nữa! Ơ, con nói răng hay rứa, răng đến ngày giao thì lại bảo không bán nữa. Bán hàng kiểu như con rứa thì lần sau ai dám mua nữa. Anh mặt rất ngây ngô cố cãi Chị trưởng nhóm bảo bán loại bánh nớ lỗ, nên k đặt nữa. Rứa con đã nói với chị là hàng của con đặt từ hôm thú Sáu chưa? Dạ rồi. Cho mẹ xem tin nhắn của con nhắn. Hóa ra là chú thật thà hỏi là rứa có bán bánh dr và pm nữa không, mà không hề thể hiện được cái bất cập đối với đơn hàng của chú, nhưng cái cách chú nói với trưởng nhóm chẳng thuyết phục chút nào. Thằng con trai của mẹ quá là thật thà.
Mẹ phải ra tay can thiệp. Cuối cùng thì những đơn hàng đó vẫn có và còn nhiều hơn nữa. Bỗng nhiên doanh thu của anh lại trồi lên nhất nhóm. Anh hí hửng khoe là nếu doanh thu của con đứng đầu thì con sẽ có giấy chứng nhận. Anh vui là mẹ vui.
Mẹ vui vì anh ngày càng biết đường, biết yêu thương và chăm sóc người khác. Đặc biệt, anh là người vô cùng lương thiện. Mẹ yêu anh quá mà! Giờ mỗi lần mẹ muốn nựng nịu anh là mẹ phải bắt anh ngồi xuống để mẹ ôm anh. Anh mà đứng thì mẹ chỉ hót được anh mà không thơm anh khắp nơi được.
Subscribe to:
Comments (Atom)
















