Năm ngoái
nghe mọi người bảo có một nhóm học sinh đi học kỳ quân đội, các cô cậu thích lắm
và bố mẹ cũng thích. Mình tiếc ngẩn ngơ vì đã k biết mà cho anh Hai đi.
Năm ni,
nghe phong phanh có chương trình đi, mẹ nhanh chóng đăng ký cho anh Hai. Lịch
đi quân sự bắt đầu từ 10/6 và kết thúc vào 18/6. Tổng cộng 9 ngày. Ngày 23/5 mẹ
đi công tác ở Mỹ đến 16/6 mẹ mới có mặt ở nhà. Vậy là ngày chú nhập ngũ mẹ vắng
nhà. Mẹ cực kỳ lo lắng.
Lần đầu
tiên con xa nhà và phải tự lập một mình, k chi tả hết được nỗi lo của mẹ. Mẹ cứ
dặn đi dặn lại chú phải biết cách tự bảo vệ mình. Mẹ cũng tranh thủ hướng dẫn
chú giặt áo quần bằng tay. Được cái chú cũng chịu khó nghe lời mẹ.
Lúc đăng
ký, chú cứ nằng nặc không muốn đi, vì chú có thể hình dung ra việc đi bộ đội
như thế chắc chắn sẽ không sướng như ở nhà. Nơi mà chú muốn ăn chi thì ăn nấy,
uống chi thì uống nấy, thích chơi thì chơi, thích ngủ thì ngủ và thích xem thì
xem. Chú biết, khi đi bộ đội thì làm chi chú được lộng hành như rứa, nên chú
không hào hứng như mẹ nghĩ. Đã rứa, chú và em chú dính với nhau như sam nên chú
mà vắng nhà là cả 2 anh em đều buồn.
Rồi thì
ngày 10/6 cũng đến. Trước đó mẹ viết một danh sách dài những thứ chú cần mang
theo. Mẹ dặn bacu ở nhà chuẩn bị cho con cho chu đáo, bới theo sữa và bánh để
chú ăn phòng khi đói bụng. Chuẩn bị một bi đông đựng nước để chú có thể lấy nước
để uống bất cứ khi mô. Múi giờ chênh lệch, mẹ chỉ chào và dặn chú vào tối trước
khi chú nhập ngũ. Thấy tinh thần cũng không đến nỗi nào, nhưng tuyệt nhiên
không hào hứng.
Đêm đầu
tiên xa nhà, mẹ vẫn ở Mỹ, mẹ gọi điện về hỏi thăm tình hình thì được ba chú kể
là chú ăn không được và ngủ cũng không được. Mẹ bất khóc. Mẹ nghĩ hay là mình
ép con quá, mình có quyết định sai không khi cho chú đi bộ đội khi chú chưa thực
sự muốn đi. Nhưng dù sao thì chú cũng đã tham gia rồi và mẹ biết chú sẽ thích ứng
nhanh.
Ngày hôm
sau, ba gọi và cho mẹ nghe giọng chú qua skype. Thấy giọng chú không chán nản
như ngày đầu nữa và ảnh của chú bắt đầu xuất hiện trên trang fb của chương
trình. Mẹ nhìn chú mắt rung rung vì hạnh phúc. Hạnh phúc vì chú đã trưởng
thành, hạnh phúc vì chú ít ra cũng tự lập được, biết cuộc sống tật thể là như
thế nào và biết cái khổ ra sao. Có ảnh chú đang phơi áo quần. Mẹ bật cười nghĩ
chắc là chú ngọng nghịu lắm khi làm việc đó.
Rồi những
ngày trong quân ngũ tiếp tục trôi qua, giọng của chú bớt hẳn kêu khổ. Chú viết
thư về nhà. Ba mẹ vô cùng ngạc nhiên khi đọc thư chú. Chú viết rất người lớn,
giọng văn rất đàng hoàng và chững chạc. Duy có một điều chú vẫn khuyên em Thối
đừng tham gia chương trình như chú vì rất khổ. Chú còn biết hỏi thăm bà Ngoại
có khổ hơn khi chú vắng nhà vì không ai chở bà Ngoại đi chợ. Ít ra, tham gia
chương trình bỗng dưng làm chú viết văn giỏi hơn.
Có một ngày
trong chương trình, cả đoàn đi thắp hương cho các anh hung liệt sĩ ở phà Long Đại.
Ba và em Tũn sáng sớm đó cũng lò dò đi theo để gặp chú. Và lần thứ 2 là vào
ngày thứ 5 của chương trình, gia đình được gặp các chiến sĩ nhí trong buổi sinh nhật đồng đội.
Ba, Thối và cha con nhà chú Phú lên thăm chú. Mẹ vắng mặt tất cả các sự kiện
này. Mẹ tiếc và thương chú vô cùng.
Theo lịch, 5h
chiều thứ Bảy thì đón chủ trở về. 4h chiều ba mẹ và em đã háo hức đi, nhưng cứ
nghĩ đến sớm cũng k để làm chi nên nấn ná đến 4h15 mới chuẩn bị xuất phát. Vừa
bước ra khỏi cửa thì có người gọi điện thoại cho bacu thong báo xe đã về đến
nơi. Vậy là ba mẹ làm chú buồn rồi.
Gặp lại chú
đối với mẹ là sau 1 tháng kể cả thời gian đi Mỹ. Chú dang tay đón mẹ. Mẹ ôm chú
mà nước mắt trào ra. Chú đen nhẻm và ốm nhách. Ôi! Con trai cả của mẹ. Có phải
mẹ đã làm con khổ không?
Trong khi
ba mẹ và em thì hào hứng hóng chuyện của chú, chú cứ tỉnh bơ như không. Chú dọn
đồ ra và tự động mang đồ đi giặt bằng tay. Mẹ xót chú nên bảo chú cho vào máy
giặt, nhưng chú cứ nằng nặ đòi giặt bằng tay. Đến khi mẹ ép chú không được giặt
thì chú mới cho mẹ bỏ vào máy.
Mẹ cứ mừng
thầm trong bụng, Ồ, hóa ra đi học cải thiện nhiều thứ phết. Vậy mà ngay sang hôm
sau, mọi dấu ấn của học kỳ quân sự như nước đổ lá môn. Ngủ dậy, chú vẫn để
nguyên chăn màn, không gấp. Dậy thì trưa 8-9h sang, ăn xong ngoảy đít bỏ đi k them
dẹp ghế, lau bàn. Mẹ lại phải tự tay rèn chú vô guồng lại từ đầu. Hóa ra tham
gia học kỳ quân sự là công cóc à?!



